Vô Phong bần thần nhìn bức ảnh. Cái xác chi chít vết mổ với mái tóc đen kia đích thực là hắn, không phải ai khác. Hắn bất giác sờ mái tóc, rờ khắp khuôn mặt, cốt để tìm kiếm điểm khác biệt giữa mình với cái xác. Thâm tâm tên tóc đỏ dấy lên vô số ý nghĩ phủ định, nhưng trước sự thật lồ lộ, chúng trở nên yếu đuối đáng thương. Bức ảnh như đứa con hoang đang kêu gọi Vô Phong chấp nhận nó. Hắn càng trốn tránh, nó càng bám chặt đến nỗi không nhấc nổi chân.
-Cậu ổn chứ?
Thấy Lục Thiên cúi xuống hỏi mình, tên tóc đỏ tỏ ý sẵn sàng nghe tiếp. Gã thống lĩnh ái ngại nhìn hắn sau mở một tập hồ sơ mới:
-Có một điểm đáng lưu ý là các bản thể Ngục Thánh đều trải qua thời gian “đóng băng”. Những người đó, ý tôi là mấy người từng làm việc cho đề án, nói mười bản thể rơi vào trạng thái ngừng phát triển. Họ giải thích rằng cơ thể người cần thời gian thích ứng tế bào Ngục Thánh. Tài liệu này ghi chép cậu đã đóng băng khoảng mười năm. Sau khi Liệt Giả tấn công phòng thí nghiệm, Liệt Trúc nằm biến mất nên không rõ nó bị đóng băng bao lâu. Nhưng nhìn độ tuổi của con bé, chắc cũng phải mươi, mười năm gì đấy.
Vô Phong gật gật. Thời gian đóng băng đã giải thích tại sao Liệt Trúc sinh ra cách đây hai mươi năm mà giờ vẫn ở tuổi trẻ nít. Hắn hỏi:
-Tại sao tôi quen con bé Liệt Trúc? Tại sao nó gọi tôi là “anh”?
-Tôi không biết nữa. Cậu nên tự hỏi nó.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguc-thanh/1286611/quyen-2-chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.