Sáu rưỡi tối, tại Tịch Mịch Đầm...
Từ ngày cầm kiếm, Vô Phong đối đầu nhiều địch thủ. Có hai kẻ mà hắn tự biết sẽ nắm chắc phần thua dù chưa cần đánh. Thứ nhất là Liệt Giả, thứ hai là Quỷ Nhãn.
Hiệp Dung tính khí thất thường, Vô Phong không ngán. Đạt Ba điên khùng hiếu sát, Vô Phong chỉ kinh chứ chẳng ngại. Nhưng trước Quỷ Nhãn, tên tóc đỏ mất sạch đấu lực lẫn đấu ý. Con mắt quỷ dị áp đảo tinh thần Vô Phong, khủng khiếp đến độ hắn cảm giác có bàn tay vô hình thọc vào cổ họng, cố lôi quả tim nóng hổi ra ngoài. Thực tình, tâm trí hắn phân vân giữa chiến đấu và đầu hàng. Lâu lắm rồi, kể từ khi Oa Lạc chết, ý nghĩ buông xuôi mới xuất hiện trong đầu Vô Phong.
Dù vậy, “công chúa” vẫn là từ ngữ thần thánh giúp Vô Phong trụ lại. Hắn tránh nhìn thẳng mắt Quỷ Nhãn mà tập trung phân tích vũ khí của gã. Đó là thanh kiếm (mà gọi thanh đao cũng không sai) khổng lồ, phần lưỡi quá khổ, bề rộng to gấp rưỡi thân thể người sở hữu nó. Mặt lưỡi kiếm có nhiều rãnh xẻ ngang, xẻ dọc hoặc xiên chéo, nhiều khoảng lõm gắn mạch điện và lò xo, trông giống khối máy móc cơ khí. Vô Phong không hiểu Quỷ Nhãn lấy đâu sức lực để nâng khối kim loại cồng kềnh ấy. Nó có năng lực gì? Quái đản như Thăng Thiên Pháo hay hung hãn như Tàu Tốc Hành(*)? – Hắn phỏng đoán.
Phía bên kia, Quỷ Nhãn ngắm nghía thanh kiếm của Vô Phong, hất hàm hỏi:
-Nó tên gì?
Vô Phong nhíu mày, cảm giác
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguc-thanh/1286690/quyen-3-chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.