Mười một giờ đêm, ngày 29, trên tuyến đường tới vùng sa mạc phía tây
Ngồi trên xe, Hiệp Dung cứ nghĩ về Quỷ Nhãn. Nói kiểu khôi hài, Hiệp Dung si mê và đắm đuối thằng bịt mặt như vừa gặp mối tình sét đánh. Nhưng quả thực giữa thời khắc này, y không thể gạt bỏ hình ảnh Quỷ Nhãn ra khỏi đầu. Hiệp Dung nhớ thời còn làm việc cho Đạt Ba, nhớ ngày đầu tiên đụng độ Quỷ Nhãn. Y lại nhớ những trận chiến sinh tử giữa mình và thằng bịt mặt. Ngẫm nghĩ hồi lâu, y tự thừa nhận mình thua kém đối thủ. Không phải kỹ xảo chiến đấu, cũng không phải Hiệp Dung thua nhiều hơn thắng, mà bởi y không “chơi sát ván” như Quỷ Nhãn. Y luôn chừa đường lùi và sẽ từ bỏ nếu thấy quá nguy hiểm. Nhưng Quỷ Nhãn thì không, mất tất cả hoặc ăn tất cả mới là cách gã sống. “Người Băng Hóa không bao giờ tốt!” – Hiệp Dung lẩm bẩm.
Vậy trong chiến dịch này, đâu mới là phương án mạo hiểm nhất của Quỷ Nhãn? Vùng sa mạc phía tây đã nguy hiểm nhất chưa? Hay vẫn còn nơi khác? Hiệp Dung nhìn bản đồ sa mạc, không ngừng tính toán. Quỷ Nhãn có thể giao dịch ở bất cứ đâu, miễn đáp ứng đủ ba tiêu chí: an toàn, không ai ngờ tới và phù hợp tính “chơi sát ván” của gã. Là nơi nào?
Đây không phải chiến lược hay chiến thuật, chỉ đơn thuần là trò chơi tâm lý. Hiệp Dung hiểu. Mai Hoa cũng hiểu. Vậy chẳng lý do gì mà Quỷ Nhãn không hiểu. Gã bịt mặt hiểu kẻ thù cố đoán tâm lý mình. Vì
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguc-thanh/1286715/quyen-3-chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.