Nhờ pháo kích yểm trợ cộng thêm sự liều mạng của Chó Hoang, quân Liệt Giả thọc sâu vào phòng tuyến liên quân. Ngày 11 tháng 8, chúng chiếm quá nửa trận địa, từng bước đẩy lui liên quân. Chẳng chóng thì chày, quân đoàn phương nam sẽ vượt qua Lằn Ranh Đỏ và mặt đối mặt Tuyệt Tưởng Thành. Nhưng để có bước tiến này, Liệt Giả đã mất hai ngàn người – con số thiệt hại không hề nhỏ. Suốt cuộc chiến, bọn Vô Phong ở ngoài theo dõi nhưng không phát hiện chiếc thăng vân tàu hay con vân cước nào được sử dụng. Họ đoán Liệt Giả dành chúng cho cuộc chiến với người Tuyệt Tưởng.
Hai ngày sau, bọn Vô Phong trở về. Thông tin chiến trường được chia sẻ cho cả Bán Dạ Giáo Đoàn và quân đội Tuyệt Tưởng. Thăng vân tàu – vân cước là chủ đề khiến hai bên đau đầu nhất, họ liên tục tranh cãi xem Liệt Giả đang mưu tính cái gì. Không tìm được câu trả lời thỏa đáng, họ thống nhất rằng quân Liệt Giả vì quá thiếu thốn khí tài nên phải sử dụng chúng. Người Tuyệt Tưởng không coi đó là mối nguy hại, họ tự tin rằng kể cả khi Liệt Giả sở hữu hạm đội phi thuyền hùng hậu thì cũng sớm tan nát trước hệ thống phòng không của họ.
Ngày hôm sau, thêm hai công ty đánh thuê nữa cập bến Tuyệt Tưởng Thành. Hai công ty này vừa là bạn hàng vừa là đối thủ cạnh tranh của Bán Dạ Giáo Đoàn. Họ mang tới nhiều vũ khí hơn, có cả hàng hiếm như người máy thiết giáp cao hơn mười mét, cơ động trên mọi chiến trường. Chúng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguc-thanh/1286834/quyen-3-chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.