Sau nửa tiếng lầm lũi, hai con dã yến kéo xe ngừng bước, xù lông rãy cổ rũ tuyết phành phạch như thông báo rằng chúng đã đến nơi. Vô Phong thò cổ ra ngoài, nhận ra xe đang dừng tại ngã ba. Án ngữ ở nơi không cho trục đường này trở thành ngã tư là khu biệt thự được bao bọc trong hàng rào màu xanh lá. Hàng rào trông bóng bẩy như mới sơn lại, cứ mươi mét lại treo một tấm biển gia huy họ Cát Giá và trải dài suốt một con phố. Mi Kha nghiêng đầu nói:
-Chắc ông Quản Gia đã chuẩn bị tiệc mừng tôi về. Hy vọng có món ngỗng quay. Quay kiểu phương bắc, nhồi con ngỗng nhỏ vào bụng con ngỗng to, nhồi thêm rau củ với nước sốt cay hoa hồi. Lâu rồi tôi chưa ăn món đó, cũng chẳng chỗ nào làm đúng khẩu vị của mình.
-Cô xa nhà bao lâu thế? – Vô Phong hỏi.
Cô ả xòe ngón trỏ và ngón giữa:
-Hai năm. Làm mọi thứ vì bộ mặt dòng họ và thành phố. Tôi không chỉ có con em họ Cát Giá. Nhiều gia đình ở đây đã thề trung thành với chúng tôi, có gia đình thề tận bốn, năm đời. Nếu muốn, tôi có thể tập hợp lực lượng riêng cỡ một tiểu đoàn. Bởi vậy, tôi không thể để gia đình họ sống trong một thành phố tồi tàn rách nát. Ít nhất là nó không còn mùi gia súc và bọn đàn ông bốc mùi rượu lê la ngoài phố nữa.
Vô Phong gật gù:
-Vực dậy cả thành phố… Cô tài năng đấy chứ? Tôi tưởng cô chỉ biết đánh thuê?
-Nhiều thứ mà tôi không biết,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguc-thanh/1286936/quyen-5-chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.