Sau một tối ních đầy bụng thức ăn, Vô Phong lăn ra ngủ như chết khỏi cần biết trời đất trăng sao, ngay cả ác mộng cũng không thể len vào quấy quả. Sáng hôm sau, điện thoại đổ chuông báo thức năm lần bảy lượt mới bậy được mí mắt của hắn. Nhưng chăn êm nệm ấm luôn là kẻ thù của thời gian, nhất là ở xứ Biên Ngoại thành lạnh lẽo. Được chúng ôm ấp vỗ về, Vô Phong mấy lần quờ tay định đập tan điện thoại. Lăn lê bò toài chán, tên tóc đỏ trở dậy, cổ họng chốc chốc ợ lên vị chua lè. Cảm thấy bê trễ biếng nhác đã đủ, hắn khoác áo rời phòng.
Trên đường xuống tầng một tòa nhà, Vô Phong liếc ra những ô cửa sổ bên cạnh cầu thang. Bên ngoài mưa tuyết lất phất, trời sậm sụi mây xám không một ánh nắng. Dưới khuôn viên, đám người giúp việc đang xúc tuyết để những trảng hoa không bị vùi lấp, số khác thì lau dọn các biệt thự bỏ trống. Ngoài cổng, xe ngựa chốc chốc tới lui mang theo củi, thực phẩm, gia vị, rượu… tất cả đủ dùng trong nửa tháng hoặc cả tháng, tùy thuộc vào thời tiết hay tình trạng nguồn cung. Một ngày của họ Cát Giá trong tháng 2 thường là vậy.
Biên Ngoại thành ít công trình cao tầng nên đứng từ đây, Vô Phong có thể trông ra một phần thành phố. Phía xa, tiệm hàng quán xá mở cửa trong bình lặng, không nhạc nhẽo quảng cáo ầm ĩ giống những nơi mà hắn từng đi qua. Phố sá chỉ có tuyết, vỉa hè im lìm và những hàng cây bạch dương khẽ đung đưa; người
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguc-thanh/1286937/quyen-5-chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.