Vô Phong tỉnh giấc và chuẩn bị tinh thần chiến đấu gần như ngay lập tức. Những cảnh tượng cuối cùng mà hắn nhìn thấy là phi thuyền lao xuống một cánh rừng Vương Quốc Cũ, nó đâm sầm vào những ngọn cây lá kim, văng bên nọ đập bên kia. Người, ghế, thùng hàng, dù cứu hộ, động cơ… mọi thứ lộn tùng phèo như nồi súp bị quăng quật trên sàn bếp. Tất cả kết thúc bằng cú tiếp đất kinh hoàng lẫn ánh sáng nhá lên như lửa cháy, rồi đôi mắt Vô Phong bị nhấn chìm vào đêm tối. Hắn biết mình đã bất tỉnh ít lâu.
Nhưng cảnh tượng mở ra trước mắt Vô Phong lại hoàn toàn khác. Không phải tuyết, không có xác chết, cũng chẳng có phi thuyền cháy hay bóng tối đen đặc nào.
Lúc này, tên tóc đỏ đang dạo bộ trên một con đường với nhiều tòa nhà hình vòng cung màu trắng ngà. Chúng nằm bên bờ sông chảy dọc thành phố, bao các khúc lượn và trông xuống mặt nước bằng dãy cửa sổ lớn lợp kính nhiều màu. Trời quang, sông dềnh nắng hắt lên cửa sổ từng đụn băng tuyết còn sót lại sau đêm lạnh giá. Nắng ấm hanh khô len lỏi khắp nơi tựa sự hân thưởng cho thành phố đã chịu đựng mùa đông buốt ẩm kéo dài. Con người nhào ra phố rong chơi, ăn uống, mua sắm, kể lể vô khối chuyện buồn chán trong những ngày nằm nhà tránh rét. Máy chiếu ba chiều, điện thoại… đủ thứ phương tiện liên lạc hiện đại nhưng cư dân thành phố này vẫn muốn chia sẻ với nhau như thế.
Thong dong giữa dòng người, tên tóc đỏ vô tình lắng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguc-thanh/1286965/quyen-5-chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.