Trên thế giới này, điều gì là thật? Có sự thật nào để bàn tay con người bám vào và không bao giờ nghi ngờ?
“Chẳng có gì là thật, mọi thứ chỉ là ảo ảnh!”. Những người hiểu biết trả lời như thế.
“Chẳng có gì là thật, chỉ Vạn Thế mới là sự thật!”. Các tín đồ ngoan đạo trả lời như thế.
“Anh thắc mắc sự thật bằng đôi mắt nhưng không hề thắc mắc bằng bộ não. Và nếu anh tìm lời giải đáp bằng trái tim thì anh lại để lý trí ngủ quên dưới vực sâu. Anh cũng không hề biết ngay cả bộ não hay lý trí chỉ phản chiếu nỗi khát khao của anh, chứ không rọi chiếu sự thật của vạn vật như chúng là vậy. Thậm chí vạn vật chỉ biểu hiện qua dáng hình bề ngoài chứ không phải sự thật cốt lõi!”. Một nhà hiền triết trả lời như thế.
“Sự thật? Hỏi gì kỳ quặc?! Rảnh hơi quá hay sao, Liệt Giả?”. Hầu hết người bình thường trả lời như thế.
Dù đã hỏi nhiều người nhưng Liệt Giả chưa một lần thỏa mãn. Anh không thấy người bình thường và tín đồ ngoan đạo giải thích một cách tử tế – họ chỉ biết về điều mà họ thấy. Anh cũng chẳng thấy người hiểu biết và nhà hiền triết trả lời thực sự – họ chỉ thích chứng tỏ sự thông minh của bản thân. Hầu hết họ nhìn anh bằng ánh mắt ngạc nhiên rồi quay đi như lảng tránh. Người ta ghét bị hỏi và ghét kẻ hỏi nhiều, nhất là bị hỏi từ một “tên nhà quê” tóc đỏ.
Liệt Giả không ngại bị gọi là “tên nhà quê” hay “kỳ quặc”,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguc-thanh/491198/quyen-6-chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.