Hắn không dám nhìn cô, nhưng cũng không biết phải làm sao.
Khi bàn tay hắn chạm vào cô, thân thể cô rất lạnh.
Lạnh đến mức hắn cảm thấy sợ hãi.
Hắn nhìn cô, hắn đau đớn và đầy hổ thẹn cởi chiếc áo khoác quân phục, che lên người cô.
"Xin lỗi em...." Giọng hắn run rẩy, đè nén chất chứa khổ đau.
Thế nhưng nước mắt trên gò má của cô vẫn cứ thế chảy xuống.
Cô nhục nhã và sợ hãi.
Cô không biết rốt cuộc thứ hắn muốn là gì...càng không biết bản thân là gì...mọi thứ xung quanh cô như có một lớp mây mù bao lấy.
Tối đen như chính tương lai của cô.
Cô nhìn hắn, đôi mắt ngấn lệ, yếu ớt nói một câu.
"Tôi,...tôi không phải cô ấy..."
Hắn khóc trong sợ hãi.
Hắn đột ngột ôm lấy cô.
Nhưng cổ họng hắn nghẹn lại, không thể nói nên lời.
Cô khóc.
Hắn khóc, những giọt nước mắt của biệt ly cứ thế đan xen.
Ánh nắng thật ấm áp, thế nhưng cô không thể cảm nhận được, mà kể cả hắn cũng không thể.
________
Đời người này, nói ngắn ngủi cũng thực ngắn, mà nói dài cũng thực dài.
Nếu như được quay trở lại quá khứ.
Điều ta muốn làm nhất là gì.
Sửa chữa sai lầm....
Hay tiếp tục sai lầm....
Hắn tự hỏi, nếu như hắn sửa chữa sai lầm của mình, thì liệu hắn có thể có được cô hay không.
Chính hắn cũng không biết.
Nhạc Ca đã ngủ.
Hắn ngắm nhìn cô thật lâu, sau cùng đóng cửa lại, trở về thư phòng.
Điếu thuốc lá trên tay tắt ngấm hắn mới tỉnh táo lại đôi chút.
Mặc dù hắn không muốn,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguoc-dau-song-gio/1623246/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.