Giống như Ứng Hân, nhìn thấy Nam Trấn Ảnh, hai tên thuộc hạ của Ứng Hân liền tức khắc sợ hãi mà buông Nhạc Ca ra.
Nam Trấn Ảnh đứng ngay trước mặt cô, bàn tay hắn run run đưa lên, gương mặt này đã từ lâu chôn vùi trong lòng hắn, là nỗi đau mà hắn nén giữ bấy lâu nay.
Không tài nào chữa khỏi.
Và ngay lúc này đây, cô xuất hiện trước mặt hắn một cách thật kỳ diệu.
"Là em sao....?" Nước mắt từ hốc mắt hắn rưng rưng chảy xuống.
Rơi xuống mu bàn tay cô, nóng đến giật mình.
Nhạc Ca không hiểu tại sao người đàn ông này lại khóc.
Lại còn nhìn mình bằng ánh mắt như vậy.
Nhưng cô càng nhìn hắn, trái tim lại càng nôn nao.
Bất chợt nhìn sâu vào đôi mắt ấy, cô tự hỏi rằng, phải chăng đã từng quen biết nhau?
"Nhạc Ca...." Nam Trấn Ảnh giọng run lên.
Rồi hắn bất chợt ôm chặt lấy cô, chặt đến nỗi cô không thở nổi.
Nhưng người đàn ông này ấm áp quá, vòm ngực của anh thật rộng, mùi hương thật dễ chịu.
Khiến cô có cảm giác quen thuộc lạ lùng.
Thế nhưng tiếng khóc của Tiết Hảo vọng đến khiến cô chợt bừng tỉnh, cô nỗ lực đẩy hắn ra.
"Buông tôi ra!! Anh làm gì vậy!!"
Nam Trấn Ảnh không muốn buông cô ra, hắn vẫn chưa hoàn hồn.
Là cô sao, thực sự là cô sao.
Cô còn sống!!
Nhạc Ca dùng hết sức đẩy Nam Trấn Ảnh ra, lạnh lùng nói.
"Xin anh tự trọng cho, anh nhận nhầm người rồi, tôi không quen anh!!"
Nam Trấn Ảnh ngơ người, lặng im nhìn cô.
Sau đó cô chạy đến
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguoc-dau-song-gio/1623249/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.