Cô gái với thân thể gầy gò nhưng có đôi mắt rất sáng, mái tóc rối bù che đi gương mặt của cô.
Bàn tay cô với lấy chiếc bánh bao đã dính bẩn dưới đất, thậm chí còn bị máu của người đã chết ban nãy bắn vào.
Cô lau vội đi vết bẩn, đem lên miệng nhai ngấu nghiến.
Chiếc bánh khô khốc cứng như đá dần trôi xuống họng cô, đè nén được cơn đói cồn cào trong dạ dày.
Cô bưng lấy một chiếc bát vỡ còn sót lại chút nước cháo loãng, ngửa cổ uống cạn.
Ăn xong, dường như bụng dạ cũng đã cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều, nhưng cô chỉ sợ, đứa bé trong bụng chịu không nổi.
Ngước nhìn cánh cửa sắt trên cao chiếu xuống một chút ánh sáng đêm tối, cô khẽ dịch người, để cho ánh sáng ấy chiếu vào khuôn mặt mình, cố cảm nhận một chút ấm áp từ nó.
Đã ba tháng, cô ở đây đã ba tháng trời sau đêm ngày hôm đó.
Sống ở một nơi không khác gì địa ngục này, cô vẫn không oán trách gì cả, thậm chí còn thầm cám ơn trời đất, bởi cô còn sống, bé con trong bụng cô vẫn còn sống, như vậy cô cũng chẳng cưỡng cầu thêm gì nữa.
Ở đây một thời gian, cuối cùng cô cũng biết được, nơi này là nhà giam phi pháp của bọn buôn người.
Chúng chọn trẻ con và phụ nữ ưa nhìn để bán đi, những người còn lại sẽ bị mang đến khu mỏ đào vàng để làm việc.
Nhạc Ca thân thể gầy gò bẩn thỉu, khắp người đầy rẫy những vết sẹo, mái tóc xinh đẹp của cô còn bị cháy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguoc-dau-song-gio/1623271/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.