Đời người vô thường, nhiều khi cái ta không ngờ tới nhất lại chính là cái dễ dàng xảy ra nhất.
Thế nhưng làm sao ta có thể kiểm soát được nó, khi bất kỳ ai cũng chỉ là một cái bóng nhỏ bé, đến tự nắm bắt vận mệnh của mình cũng không thể?
Trời cao vẫn còn nét âm u nguyên trạng, vài tia sáng còn sót lại sau cơn giông như yếu ớt phản chiếu lên khuôn mặt nhợt nhạt của Dương Yến, cô ta lê thê bước về Nam gia, tóc tai rũ rượt phủ xuống che lấy gương mặt đang tái mét, ngay khi bàn tay cô ta vừa chạm đến cổng sắt, miệng khô khốc chưa kịp kêu lên tiếng nào thì đã bị gục xuống đất bất tỉnh.
*****
Bệnh viện thành phố S.
Nam Trân Tâm nhập viện với thương tích khá nặng, phải khâu tới mười mấy mũi.
Vì thế tang lễ của Nhạc Ca liền do Bắc Gia và Thanh Thanh lo liệu.
Thanh Thanh cũng vì lo cho Nam Trân Tâm mà muốn nghỉ việc ở bệnh viện để tiện chăm sóc cho cô, thế nhưng Nam Trân Tâm kiên quyết không chịu, cô không thể để Thanh Thanh vì cô mà ảnh hưởng đến công việc được.
Vậy là cuối cùng Thanh Thanh đành phải nghe theo lời Nam Trân Tâm, nhưng vẫn tranh thủ ngày hai ba lần đến chăm sóc cho cô.
Về phía Nam Trấn Ảnh thì đã có Triệu Triết lo liệu, nên cô cũng bớt đi một phần lo lắng.
Thế nhưng nhiều lúc trong lòng cô lại chẳng hề yên ắng như vẻ bề ngoài, nỗi đau mất đi Nhạc Ca đau đớn biết chừng nào vẫn còn in hằn trong trái
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguoc-dau-song-gio/1623274/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.