Nhạc Ca ngẩn ngơ nhìn mọi thứ trong căn phòng này, tất cả đều không có thay đổi gì so với một năm trước, hoặc là...dù cho có thay đổi thì cô cũng chẳng thể nhận ra, bởi khi đó cô sống như một cái xác không hồn, bị hắn dày vò trong đau khổ, ngày ngày chìm trong nước mắt, còn đâu tâm trí mà chú ý đến những thứ này.
Nhưng điều lạ lùng là, phòng của Nam Trấn Ảnh còn có một chiếc bàn trang điểm của phụ nữ, thứ gì cũng có đôi có cặp.
Ngay cả tủ quần áo kia, cũng có cả quần áo phụ nữ.
Hắn lấy đồ trong đó cho cô mặc, lẽ nào là chuẩn bị cho cô.
Nhạc Ca tự cười nhạo, cô chỉ là một món đồ chơi, hắn cần gì phải tỉ mỉ đến vậy.
Trừ khi, hắn muốn chơi đùa cô cả đời.
Nhạc Ca mở cửa sổ căn phòng, một mình đứng trên ban công lơ đãng.
Dưới đó là hoa viên, trồng rất nhiều hoa hồng gai, phía xa kia, có một giàn tử đằng đang nở hoa...!Cô bỗng nhớ tới giàn tử đằng mà cô và A Tứ trồng, có lẽ nào nó cũng đã nở hoa rồi.
Chỉ là hoa còn, mà người lại chia xa.
Anh nói muốn trồng ngọc lan trên giàn.
Cô nói, chỉ có tử đằng mới có thể mọc thành giàn.
Lúc này cô bỗng nghĩ, nếu như khi đó trồng ngọc lan.
Có phải cũng sẽ rực rỡ như vậy không.
Nhưng trên đời này cái gọi là nếu như vốn không hề tồn tại.
Thứ duy nhất tồn tại, chỉ có sự nuối tiếc của con người.
Chúng ta luyến lưu quá khứ, tự nhủ rằng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguoc-dau-song-gio/1623373/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.