Khi Dương Yến ra khỏi phòng bác sĩ đã là trưa của ngày hôm sau, sau khi đưa Nam Trấn Ảnh vào cấp cứu cô ta vẫn còn không tin nổi vào sự thật trước mắt, trong lòng vẫn còn như đang mơ hồ, thậm chí.
Cô ta còn tự hỏi, có phải là người giống người hay không, dù sao thì cũng đã hơn một năm, biển lớn như thế, cơ hội sống sót vẫn là vô cùng nhỏ.
Nhưng mà trong lòng cô ta vô cùng vui mừng, phải, cô ta đang mường tượng ra một tương lai tốt đẹp.
Tình yêu, thế giới của cô ta quay lại rồi.
Nhưng mà....hơn một năm qua..hắn đã trải qua những gì.
Tại sao hắn lại xuất hiện ở một nơi xa xôi như thế, và nếu như hắn ta còn sống, tại sao không tìm đường trở về, mà lại biệt tích hơn một năm nay.
Dương Yến mang trong lòng vô vàn những nghi vấn.
Cô ta gọi một cuộc điện thoại, thực hư chuyện này, cô ta phải biết.
Nhạc Ca tìm A Tứ cả buổi sáng.
Nói là đi mua đồ ăn sáng mà đến tận trưa vẫn không thấy đâu.
Cô hơi bực mình, nhưng đến gần trưa lại thấy lo lắng.
Nhạc Ca chạy khắp nơi tìm A Tứ nhưng không thể tìm thấy.
Bước chân Nhạc Ca nặng nề.
Không hiểu sao trong lòng cô bồn chồn như vậy.
Ruột gan như đang sôi trào lên.
Anh ngốc như vậy, liệu có đi lạc không....hay là....
Cô nghĩ vẩn vơ rồi lại lắc đầu, tên ngốc này thật biết cách khiến người ta lo lắng.
Bên kia đường, một đám người tụ tập đông như kiến bàn tán.
"Mấy người xem kìa....!nhiều máu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguoc-dau-song-gio/1623387/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.