Tia nắng cuối cùng khuất sau cánh rừng, tấm màn đen điểm xuyết sao trời lấp lánh bao trùm không gian, tạo thành một thiên hà rực rỡ.
Đêm nay trời quang.
Lúc này nghĩa trang đã đóng cửa.
Bia mộ của sĩ quan Lục nằm chếch ở vị trí nghiêng, tình cờ giúp hai người tránh được vòng kiểm tra qua quýt của nhân viên quản lý, tuy nhiên đêm nay chắc phải lén lút trèo tường ra về.
Hai người đứng dậy, cáo từ chủ nhân của bia mộ bằng ánh mắt trầm mặc nghiêm trang và kính trọng tuyệt đối.
Lăng Hà vô thức khom lưng, kính cẩn xếp lại hai bó hoa tươi Nghiêm Tiểu Đao mang tới cho ngay ngắn, cảm tạ ân đức của sĩ quan Lục vì đã không sát hại Tiểu Đao.
Lăng Hà đứng trước bia đá suy nghĩ một lát, chợt hỏi, “Hồi đó cảnh sát có mở rộng phạm vi điều tra không? Đây không phải chỉ là một đường dây cho vay nặng lãi đơn giản, làm ăn bình thường thì không cần giết người.
Dám cả gan dùng thủ đoạn tàn nhẫn sát hại đội trưởng đội hình sự như vậy, đây là trọng tội phải tử hình không thể bàn cãi.
Trong góc tối chưa được tiết lộ của sự việc, chắc chắn phải có lý do khiến tên ác quỷ không ngần ngại phạm vào trọng tội như chó cùng rứt giậu, lấy ví dụ, bọn chúng cần che giấu một hành vi nào đó còn nghiêm trọng hơn, khiến người ta phẫn nộ hơn.”
“Không phải ngẫu nhiên mà sĩ quan Lục bị sát hại, chắc chắn lý do không thể hời hợt như những gì chúng thể hiện ra ngoài.
Không khuất phục
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguoc-dong-vung-dao/1742461/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.