Nắng mai xuyên qua tấm rèm, trùng hợp rớt xuống thân thể Lăng Hà, soi sáng khuôn mặt nhợt nhạt chìm trong đau đớn trường kỳ của y.
Đêm khuya trăn trở, gắng gượng tới bình minh mới rơi vào giấc ngủ chập chờn, bất an và ngắn ngủi, y đã sớm quen rồi, đây là cách y vượt qua đêm dài suốt mười mấy năm qua, đắng cay tự hiểu.
Hàng mi dày rậm phủ kín hai mí mắt nhắm nghiền, che khuất mọi ảo ảnh và ác ma ẩn nấp dưới màn đêm bên ngoài tầm mắt.
Nhưng có những nỗi hận như đại thụ sâu rễ tốt cây, rễ cây đã khắc vào từng kẽ hở trong tâm trí y, thấm vào xương tủy y, hành hạ y suốt bao năm như bóng với hình, cũng là gông xiềng vĩnh viễn quấn quanh cổ y, khiến y không cách nào trút bỏ.
Mười mấy năm nay, đêm đêm Lăng Hà cô độc trên chiếc giường thênh thang trắng như tuyết, không cho phép bất luận kẻ nào lại gần y, không cho phép bất kỳ người nào nhìn y trong giấc ngủ.
Từng tiếng động nhỏ, tiếng gió, tiếng chim, tiếng chó sủa, đều có thể khiến y bừng tỉnh khỏi bóng tối, mà điều làm y khó chịu nhất chính là bên cạnh vang lên tiếng thở của người khác! Tiếng hít thở dồn dập hoặc đáng khinh, mập mờ đen trắng vọng lại từ nơi tăm tối, giống như sợi roi da siết chặt cổ y, khiến y ngạt thở giữa kinh hoàng và kháng cự.
Y mới chỉ đồng sàng cộng chẩm với Nghiêm Tiểu Đao một hai đêm, một hai canh giờ, triệt để gỡ xuống giáp sắt toàn thân, lơi lỏng đề
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguoc-dong-vung-dao/1742481/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.