Một lúc sau, bộ phận đầu tư đến gọi Mạnh Tầm, bảo cô có thể lên đó. Mạnh Tầm đứng dậy khỏi ghế sofa, bắt tay với anh ta, có chút ngạc nhiên: “Nhanh vậy sao?” Người của bộ phận đầu tư rút tay lại, khách khí trả lời: “Vâng, cô rất may mắn, vừa vặn ông chủ đang ở đây, nên bảo tôi gọi cô lên, sếp cũng sẽ cùng nghe. Cô nhanh lên nhé, tôi đi lên xin phòng họp trước.” “Cảm ơn anh.” Mạnh Tầm mỉm cười, cầm tài liệu trên bàn. Triệu Dực cũng cất điện thoại, hai người gọi Tiếu Tiếu vẫn đang trò chuyện buôn chuyện với lễ tân. Ba người cùng bước vào thang máy. ——- Thang máy đóng lại, Tiếu Tiếu ngứa ngáy không chịu nổi, kể tuồn tuột những chuyện bát quái vừa nghe được: “Hai người có biết không, vừa rồi cái người mà xuất hiện hoành tráng như vậy ở đây ngầu cỡ nào không?” Mạnh Tầm cúi đầu lật xem tài liệu trên tay. Triệu Dực phụ họa: “Ngầu cỡ nào?” Tiếu Tiếu vỗ mạnh lòng bàn tay: “Thế này nhé, chiếc xe vừa rồi thấy không? Nhìn biển số xe đó là biết Tam thiếu xuất động rồi. Đèn xanh đèn đỏ ở Hương Sơn phải tự động bật xanh cho anh ấy đi qua, không thể chậm trễ việc anh ấy ra ngoài. Hai bên đường có người cũng phải tự giác né tránh. Tam thiếu gia này, có một ngọn núi riêng. Cậu biết giá nhà ở Hương Sơn không? Cả ngọn núi đó là của anh ấy, chậc chậc—” Mạnh Tầm cầm điện thoại đang lần cuối cùng xác nhận phương án, cô quay sang Triệu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguoc-gio-len-dinh-huong-son/2787603/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.