Ánh trăng phản chiếu trên mặt biển, giống như mò trăng đáy nước, chỉ còn công cốc, cuối cùng cũng vô ích. Mạnh Tầm lau khô khuôn mặt đẫm lệ của mình, thấm nước mắt vào vạt váy, đứng dậy nói: “Được.” Cô ngồi lên chiếc Rolls-Royce mà toàn bộ Hương Sơn nhận ra, lên đường ra khỏi cửa khẩu. Cô cảm nhận được sự quyền quý của một đường thẳng, nhìn những chiếc xe trên đường chính thường xuyên né tránh, thậm chí đèn đỏ vốn đếm ngược một trăm giây cũng sẽ ngay lập tức chuyển thành đèn xanh, khoảnh khắc đó Mạnh Tầm dường như hiểu ra vì sao mọi người luôn muốn leo lên cao, theo đuổi những vị trí cao hơn. Ai mà chẳng muốn được chúng tâm phủng nguyệt, tận hưởng cảm giác được người khác tôn sùng, nâng niu? Lòng Mạnh Tầm bỗng nhiên buồn cười, nhớ đến câu nói của anh “Tôi cần em xứng với tôi sao?”. Trong lòng bỗng nhiên cảm thán, hình như cũng không phải. Anh hôm nay phí công làm cô thấy rõ sự coi trọng lợi ích, coi trọng quyền quý của bản chất con người. Thấy rõ con có thể bất cứ lúc nào hy sinh rất nhiều thứ vì lợi ích, cô cũng chỉ là một quân cờ trong tay người khác. Nhưng dù anh chưa từng phô trương trước mặt cô, cũng không cố ý nhắc đến, nhưng trong lòng cô biết rõ ràng, ba năm ở bên Lan Trạc Phong, anh vì cô mà từ bỏ giao du với người nhà họ Lan, không cho người nhà họ Lan quấy rầy cô. Thậm chí không ai từng nhắc đến quan niệm môn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguoc-gio-len-dinh-huong-son/2787610/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.