Ngay khi nghe câu nói của Lan Trạc Phong, sắc mặt cô nàng lễ tân hết trắng lại hồng, hết hồng lại trắng, không dám nhìn Mạnh Tầm, lại càng không dám liếc sang Lý tổng. Về phần Lý tổng, ông ta lập tức thay đổi thái độ kiêu ngạo ban nãy. Câu chuyện từ “Mạnh Tầm nhiều lần đến cửa xin gặp nhưng bị từ chối” bỗng chốc biến thành “Lý tổng nịnh nọt mời Mạnh Tầm vào trong”, thậm chí không cho cô có cơ hội mở lời từ chối. Lan Trạc Phong chống lưng cho cô đến cùng: “Lý tổng bận việc, hẹn lần sau vậy.” Câu này rõ ràng là đang mỉa mai Lý tổng, ông ta thì có thể bận gì được chứ? Chỉ ước có thể ngồi lại với Lan Trạc Phong thêm một lát. Nhưng không đợi Lý tổng kịp mở miệng, Lan Trạc Phong đã nắm tay Mạnh Tầm, dứt khoát quay người rời đi không một lần ngoảnh lại. Tiếu Tiếu quay sang làm mặt quỷ với lễ tân, khiến sắc mặt người sau càng thêm khó coi. Khi Tiếu Tiếu còn chưa đi hẳn, cô ấy đã nghe tiếng Lý tổng đập bàn quát lớn: “Ai cho cô chặn người?” Cô lễ tân ấm ức, giận mà không dám nói, rõ ràng là do chính Lý tổng đã dặn không cho vào, nếu không một nhân viên quèn như cô ta làm sao dám ngăn cản. Lúc Tiếu Tiếu bước ra ngoài, nụ cười trên môi không hề tắt. Đứng dưới tòa nhà cao tầng, cô ấy vui vẻ nói: “Chị Tầm, mọi người không thấy sắc mặt của lễ tân đâu, lúc trắng lúc hồng, buồn cười chết đi được.”
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguoc-gio-len-dinh-huong-son/2787617/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.