Chương 297
Tô Lương Mặc coi như không thấy, đẩy cửa ra. Lương Tiểu Ý mặt cắt không còn giọt máu, đập mắt cô là trang trí quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn.
Giường, chăn đệm, rèm cửa, sofa đơn, điều hòa… tất cả mọi thứ, tỏa ra mùi hương vô cùng quen thuộc!
Không muốn! Cô không muốn ở chỗ này! Nó khiến cô nhớ lại tất cả mọi chuyện đã xảy ra trong căn phòng này, nhớ đến tất cả những việc đó đều là kế hoạch và trừng phạt anh dành cho cô, là trò đùa của anh. Tất cả mọi thứ ở đây đều nhắc cô nhớ rằng những thứ Lương Tiểu Ý cô để ý, coi trọng đối với anh chỉ là một trò đùa vô nghĩa!
Anh muốn đặt cô xuống giường, nhưng hai tay cô lại ôm chặt lấy cổ anh không buông. Từ sau khi cãi nhau, đây là lân đầu tiên cô thu lại hết gai nhọn trên người mình, dùng đôi mắt trong suốt mang theo cầu xin vô vọng nhìn về phía anh.
Đôi môi phấn nộn mấp máy, van xin một cách tuyệt vọng: “Xin anh, đi xuống lầu hai đi… Muốn làm thì làm dưới lầu hail”
Mỗi một chữ đều vô cùng bình thường, những lại đều ướt đẫm máu tươi!
Cô, tuyệt đối không muốn ở trong căn phòng này!
“Phịch!”
Tô Lương Mặc mặt không chút cảm xúc, cũng không thèm nhìn Lương Tiểu Ý lấy một cái, ném thẳng cô lên giường.
Lương Tiểu Ý rơi xuống giường, chìm trong giường đệm mềm mại, cô lập tức giãy giụa bò dậy. Đang lúc Tô Lương Mặc chưa kịp phản ứng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguoc-tan-vo-yeu-tong-tai-xin-dung-hoi-han/2344387/chuong-297.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.