🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Thẩm Ngung ngã mà choáng váng.

Cậu đã từng nghĩ đến tình huống xấu nhất là Trình Mặc Phỉ không trực tiếp từ chối lời tỏ tình của người khác, nhưng không ngờ Trình Mặc Phỉ lại ném ra một quả bom mạnh đến như vậy.

Thẳng...

Không hứng thú với đàn ông...

Người mà trước đây yêu cậu từ cái nhìn đầu tiên, chủ động theo đuổi cậu bao nhiêu lâu - giờ lại nói mình thẳng, không hứng thú với đàn ông?!

Đùa sao.

Thẩm Ngung nằm trên bãi cỏ mềm mại, đầu óc đơ toàn tập, hành lý đè lên người, không nặng lắm nhưng cũng không thoải mái.

Cho đến khi, một bóng người nhanh chóng phủ lên người Thẩm Ngung, hành lý đè trên người được một bàn tay lớn nâng lên, giọng nói hơi quen thuộc quanh quẩn bên tai: "Đàn em, không sao chứ?"

Thẩm Ngung ngẩn người ngửa đầu, đờ đẫn nhìn chằm chằm vào Trình Mặc Phỉ đột nhiên phóng to trước mặt, hơi thở nghẹn lại, tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ng.ực.

Cuộc "tái ngộ" mà cậu đã nghĩ đến vô số lần, đột nhiên xảy ra trong tình huống như thế.

Trên đầu Trình Mặc Phỉ vẫn đội chiếc vòng tai hình cún, tai cún mềm mại rủ xuống hai bên, vô cùng dễ thương, kết hợp với chiều cao một mét chín, tạo nên sự tương phản rất đáng yêu.

Đôi mắt màu nâu nhạt giao nhau với Thẩm Ngung, trong đó chỉ có mình cậu.

Nghiêng về một góc, chàng trai vừa tỏ tình với Trình Mặc Phỉ vẫn đứng nguyên tại chỗ, chưa rời đi, dường như vẫn chưa từ bỏ.

Nhớ đến kế hoạch trong ghi chú, Thẩm Ngung cắn răng, tạm thời đè nén câu nói vô lý về chuyện thẳng vừa nghe thấy, lắc đầu, ngồi dậy từ bãi cỏ, "Không sao, cảm ơn đàn anh."

Khi nói đến hai chữ cuối cùng, tốc độ nói của cậu có chút dừng lại khó nhận ra, rõ ràng là hơi không quen với cách xưng hô mới này với Trình Mặc Phỉ.

Nhưng cũng... không ghét.

Vịn lấy cánh tay Trình Mặc Phỉ đưa ra, Thẩm Ngung thuận lợi đứng dậy, chưa kịp chủ động nói gì, đã nghe thấy Trình Mặc Phỉ nói: "Đi tìm ký túc xá sao?"

Thẩm Ngung gật đầu.

Trình Mặc Phỉ lại lấy một món hành lý lớn từ tay cậu, hỏi: "Tòa nào? Số phòng bao nhiêu? Anh đưa em qua."

Thẩm Ngung đang nghĩ cách bắt chuyện với Trình Mặc Phỉ thì người đã chủ động tìm đến.

Thẩm Ngung ngoan ngoãn trả lời: "Tòa 11, phòng 520."

Trình Mặc Phỉ dừng lại một chút, buột miệng hỏi: "Em là Thẩm Ngung à?"

Việc Trình Mặc Phỉ biết tên cậu không có gì lạ, tin tức cậu sắp chuyển vào ký túc xá chắc chắn đã được thông báo trước.

Nhưng Thẩm Ngung vẫn cảm thấy hơi bất ngờ, dù sao đây cũng là lần đầu tiên Trình Mặc Phỉ mười chín tuổi gọi tên cậu.

Giọng nói hay, cậu thích nghe.

Thẩm Ngung cố ý hỏi: "Sao đàn anh biết tên em thế?"

"Trùng hợp thật, anh cũng ở tòa 11, phòng 520." Trình Mặc Phỉ chỉ đơn giản nghĩ đó là sự trùng hợp.

Thẩm Ngung giả vờ ngạc nhiên: "Trùng hợp quá."

Diễn xuất không tệ cùng ánh nắng ban ngày chói chang, cộng thêm việc Trình Mặc Phỉ đang buồn bực, nên anh không phát hiện ra điều gì bất thường.

Trình Mặc Phỉ: "Đúng là trùng hợp, đi thôi, anh đưa em đến ký túc xá."

"Vâng." Thẩm Ngung ngoan ngoãn đi bên cạnh anh.

Chẳng mấy chốc, hai người biến mất khỏi con đường đá, không để ý đến người phía sau.

Trình Mặc Phỉ buồn bực vì lời tỏ tình vừa rồi.

Đối phương cũng là thành viên hội sinh viên, từ năm nhất đã có chút mập mờ với anh, anh đã sớm nói rõ với đối phương mình là thẳng và sợ đồng tính, ngoại trừ công việc không thể từ chối, không có bất kỳ tiếp xúc nào khác, tất cả phương thức liên lạc đều đã chặn. Nhưng đối phương vẫn không từ bỏ, một kỳ nghỉ hè không gặp, hôm nay lại mượn cớ đón tân sinh viên kéo anh ra để nói những lời không rõ ràng.

Trình Mặc Phỉ cảm thấy người ngứa ngáy khó chịu.

Anh không bình luận về xu hướng tính dục của người khác, nhưng anh không thể chấp nhận việc đàn ông thích mình, tỏ tình với mình, đặc biệt phản cảm và cũng không muốn tiếp xúc quá gần với người đồng tính.

May mắn gặp được đàn em bị ngã, vừa hay giải cứu cho anh khỏi tình trạng nước sôi lửa bỏng.

Ngửi mùi hương cam thoang thoảng nơi đầu mũi, sự bứt rứt trong lòng Trình Mặc Phỉ dần lắng xuống.

Đàn em có ngoại hình rất đẹp, chỉ là nhìn hơi đờ đẫn, trông cứ như một chú chuột hamster, không ngờ lại là bạn cùng phòng mới của bọn họ, thật sự quá trùng hợp.

Trình Mặc Phỉ có ấn tượng tốt với cậu, chủ động bắt chuyện: "Anh là Trình Mặc Phỉ, năm hai khoa tài chính, ở cạnh giường cậu."

Thẩm Ngung nghe xong trong lòng không khỏi vui mừng.

Cậu chỉ biết ký túc xá đại học của Trình Mặc Phỉ có một giường trống, nhưng không rõ tình hình phân bố giường ngủ, không ngờ lại gần anh nhất.

Sau này leo giường sẽ thuận tiện hơn.

...Nếu họ có thể đến với nhau trong thời gian đại học.

Thẩm Ngung rất muốn hỏi chuyện vừa rồi, nhưng lại cảm thấy hơi quá đà, sợ để lại ấn tượng không tốt trong lòng người khác, nên chỉ có thể tiếp tục đè nén, tự giới thiệu bản thân: "Em là Thẩm Ngung, năm nhất khoa hóa học, là người phương Nam."

Cậu chủ động tiết lộ thêm một chút thông tin, coi như kéo dài chủ đề cuộc trò chuyện.

Trình Mặc Phỉ thầm nghĩ quả nhiên là vậy, gầy gò nhỏ bé, hóa ra là người phương Nam.

Ấn tượng của đa số mọi người là chiều cao người phương Bắc thường cao hơn người phương Nam một chút.

Hiện tại Thẩm Ngung thật sự gầy, nhưng chiều cao không phải quá thấp, chân trần 1m78, đi giày 1m80, chỉ là đứng cạnh Trình Mặc Phỉ trông có vẻ vẫn hơi "nhỏ bé".

Trình Mặc Phỉ không chỉ cao, mà thân hình cũng rất tốt.

Thẩm Ngung biết, Trình Mặc Phỉ thích chơi bóng, sau khi đi làm cũng sẽ dành thời gian mỗi tuần đến sân bóng, luôn kéo Thẩm Ngung đi cùng, nũng nịu nói người khác đều có người yêu bên cạnh, anh cũng phải có.

Lúc này đại học còn rảnh rỗi, tần suất chơi bóng còn cao hơn, dưới lớp áo thun mỏng manh lộ ra những đường nét cơ bắp đẹp mắt, cực kỳ thu hút.

Trình Mặc Phỉ không nói ra suy nghĩ trong lòng, dù sao chủ đề chiều cao thân hình cũng không lịch sự cho lắm, mà tùy ý hỏi: "Trước đây đã từng sống ở phương Bắc chưa?"

"Chưa từng đến phương Bắc." Thẩm Ngung lắc đầu.

Cậu cũng không hẳn là nói dối, Thẩm Ngung mười tám tuổi vùi mình trong vũng lầy gia đình, chưa từng ra khỏi tỉnh, huống chi là đến phương Bắc xa xôi cách xa ngàn dặm.

Trình Mặc Phỉ ừ một tiếng, "Vậy lúc đầu có thể sẽ hơi không quen, có chỗ nào cần giúp đỡ cứ nói với tụi anh, mọi người trong phòng đều rất tốt."

Thẩm Ngung cười gật đầu.

Sau đó, Trình Mặc Phỉ lại giới thiệu đơn giản về tình hình xung quanh ký túc xá cho Thẩm Ngung.

Ví dụ như siêu thị dưới tòa 1 có bữa sáng ngon, siêu thị dưới tòa 12 gần ký túc xá nhất, nhà ăn ở bên kia sông, bưu điện ở cạnh nhà ăn, đồ ăn tầng hai nhà ăn ngon nhất...

Giống như Trình Mặc Phỉ trong trí nhớ, nhiệt tình chủ động, Thẩm Ngung nghe cực kỳ chăm chú.

Khu ký túc cách cổng trường không xa, chẳng mấy chốc hai người đã đến nơi.

Dưới tòa nhà có người bán sim điện thoại cho sinh viên, có người cầm rất nhiều bưu kiện, có người đi xe đạp công cộng đi qua đi lại... nom vô cùng náo nhiệt.

"Có muốn làm sim điện thoại cho sinh viên không? Dùng làm thẻ phụ lưu lượng cũng khá tiện." Trình Mặc Phỉ nói.

Điện thoại hiện tại đều hỗ trợ hai sim, đa số sinh viên sẽ làm một sim thường dùng ở quê nhà, một sim sinh viên lưu lượng cao ở đại học, tốt nghiệp xong hủy trực tiếp, tỷ lệ giá trị rất cao.

Thẩm Ngung lắc đầu, "Đã làm rồi ạ."

Vừa đến Yến Thành đã làm, nhưng không phải sim phụ, mà là thẻ sim duy nhất trong điện thoại.

"Ừ, chúng ta đi lên thôi." Trình Mặc Phỉ gật đầu.

Phòng 520 ở tầng 5, hơi khó leo, may mà có Trình Mặc Phỉ giúp xách hành lý.

Có Trình Mặc Phỉ bên cạnh, dù là 52 tầng Thẩm Ngung cũng không cảm thấy mệt.

Trình Mặc Phỉ mang theo chìa khóa phòng, trực tiếp mở cửa.

Trong phòng có một người, là một anh chàng mập mạp, nghe thấy động tĩnh liền đưa ánh mắt về phía này, đầu tiên nhìn thấy Trình Mặc Phỉ mở cửa, giọng ngạc nhiên: "Anh Phỉ? Sao về sớm thế?"

"Vừa gặp bạn cùng phòng mới của chúng ta, liền đưa về luôn, cậu nói xem có trùng hợp không." Trình Mặc Phỉ nhẹ nhàng đặt hành lý trong tay xuống đất.

"Trùng hợp gghê." Tiêu Hùng cũng đến giúp một tay.

Thẩm Ngung từ phía sau Trình Mặc Phỉ thò đầu ra, cười với người kia, "Đàn anh, em là Thẩm Ngung."

Tiêu Hùng ừ một tiếng, trong lòng nghĩ sao lại có thêm một tên đẹp trai nữa, nhưng vẫn nhiệt tình nói: "Cứ gọi anh là lão Tiêu là được, sau này mọi người đều là anh em."

Thẩm Ngung khẽ vâng, trong lòng âm thầm nhắc lại hai chữ anh em, tự nhiên lại nhớ đến câu "thẳng" vừa rồi của Trình Mặc Phỉ, đầu lưỡi chạm vào răng hàm.

Cậu không muốn trở thành anh em gì đó với Trình Mặc Phỉ.

Hành lý của Thẩm Ngung thực ra không nhiều, quần áo chỉ có vài bộ đồ mùa hè để thay, đơn giản nhẹ nhàng, thứ lớn nhất Trình Mặc Phỉ vừa giúp xách là chăn màn và đồ dùng trên giường, tuy to nhưng là đồ dùng mùa hè thu, không nặng lắm.

"Lát nữa còn qua đó không?" Tiêu Hùng hỏi Trình Mặc Phỉ.

Bị nhắc nhở như vậy, Trình Mặc Phỉ lại nhớ đến chuyện vừa xảy ra, nhíu mày mở điện thoại, vừa chạm lên màn hình vừa nói: "Không qua nữa."

Tiêu Hùng ngửi thấy mùi không đúng, "Sao thế?"

Thẩm Ngung vừa thay giày vừa dựng tai nghe lén.

Nhưng Trình Mặc Phỉ không nhắc một chút nào về chuyện trước đó, sau khi gửi tin nhắn cho hội trưởng hội sinh viên xong liền cất điện thoại, nhìn Thẩm Ngung đang đứng ở cửa cởi dép đi chân đất, tùy ý lấy cho cậu một đôi dép của mình, nói: "Lát nữa đưa Thẩm Ngung đi báo cáo, dẫn em ấy đến chợ đồ cũ xem vài thứ, mua đồ dùng hàng ngày."

Công việc của anh là đón tân sinh viên, đương nhiên sẽ không vì một chút trục trặc mà bỏ việc, nhưng cũng không muốn quay lại.

Trùng hợp trước mặt anh là một tân sinh viên, dẫn Thẩm Ngung làm quen trường học cũng là công việc, còn có thể kéo gần quan hệ với bạn cùng phòng mới.

Trong phòng bật điều hòa, đi chân đất sẽ hơi lạnh, Thẩm Ngung ngoan ngoãn đi dép của Trình Mặc Phỉ, đặt hành lý của mình lên giường trống, ánh mắt tham lam liếc nhìn vị trí của anh ở bên cạnh.

Ký túc xá Đại học Yến Thành thiết kế giường trên bàn dưới, không gian phòng bốn người rất rộng.

Áo bóng của Trình Mặc Phỉ tùy ý vắt trên lưng ghế, dưới bàn còn có một quả bóng rổ, Đại học Yến Thành hạn chế về công suất điện trong ký túc xá, nên trên bàn chỉ đặt máy tính xách tay chơi game, không lắp máy tính để bàn, bên cạnh là một cuốn sách toán cao cấp và vở bài tập, trên móc treo bên cạnh tủ treo nửa túi cam.

Không quá gọn gàng, nhưng cũng khá sạch sẽ, đầy hơi thở cuộc sống.

Đột nhiên, Trình Mặc Phỉ cầm bông tẩm iod xuất hiện bên cạnh cậu.

Theo ánh mắt của anh, Thẩm Ngung mới phát hiện lòng bàn tay phải không hiểu sao có một vết trầy xước, có lẽ là lúc ngã để lại, máu đã đông, cậu hoàn toàn không để ý.

Lúc nãy Thẩm Ngung luôn cầm hành lý, Trình Mặc Phỉ cũng chỉ phát hiện sau khi anh đến ký túc xá, dù máu đã khô nhưng mùa hè nóng bức, dễ sinh vi khuẩn nhiễm trùng, vẫn nên xử lý một chút.

"Cảm ơn đàn anh." Thẩm Ngung ngoan ngoãn nhận lấy, bẻ cán bông để iod chảy ra, chà xát lên vết thương.

"Không cần gọi đàn anh, cứ gọi anh là anh Phỉ như mọi người là được." Trình Mặc Phỉ là người lớn tuổi nhất trong phòng.

"Anh Phỉ." Thẩm Ngung khẽ cong mắt, như thể nhớ đến chuyện gì thú vị.

Trình Mặc Phỉ trước đây cũng rất thích nghe cậu gọi anh là anh trai, đặc biệt là trong một số tình huống. Nhưng chỉ là anh trai, không phải anh Phỉ.

Đúng lúc Thẩm Ngung vừa chà iod vừa chìm vào hồi ức ngắn ngủi, một cái đầu đột nhiên chúi tới.

Là Trình Mặc Phỉ vẫn chưa rời đi.

Anh hơi cúi đầu, mũi áp sát cổ Thẩm Ngung, cánh mũi khẽ động, như loài chó đang ngửi mùi gì đó, một luồng khí ấm áp phả lên cổ Thẩm Ngung.

Hai người đứng cực kỳ gần, Thẩm Ngung chỉ cần hơi nghiêng đầu là có thể hôn lên má anh.

Nếu là hồi trước, thì đây chỉ là một hành động bình thường, nhưng ở hiện tại lại khiến toàn thân Thẩm Ngung cứng đờ, nhất là sau khi vừa nghe Trình Mặc Phỉ nói mình là thẳng.

Đúng lúc Thẩm Ngung toàn thân căng cứng, Trình Mặc Phỉ từ từ lên tiếng: "Em thoa cái gì thế? Thơm quá."

Thẩm Ngung: "..."

Lời của tác giả:

Vợ mình thơm thơm 🤭

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.