Thẩm Ngung ngã mà choáng váng.
Cậu đã từng nghĩ đến tình huống xấu nhất là Trình Mặc Phỉ không trực tiếp từ chối lời tỏ tình của người khác, nhưng không ngờ Trình Mặc Phỉ lại ném ra một quả bom mạnh đến như vậy.
Thẳng...
Không hứng thú với đàn ông...
Người mà trước đây yêu cậu từ cái nhìn đầu tiên, chủ động theo đuổi cậu bao nhiêu lâu - giờ lại nói mình thẳng, không hứng thú với đàn ông?!
Đùa sao.
Thẩm Ngung nằm trên bãi cỏ mềm mại, đầu óc đơ toàn tập, hành lý đè lên người, không nặng lắm nhưng cũng không thoải mái.
Cho đến khi, một bóng người nhanh chóng phủ lên người Thẩm Ngung, hành lý đè trên người được một bàn tay lớn nâng lên, giọng nói hơi quen thuộc quanh quẩn bên tai: "Đàn em, không sao chứ?"
Thẩm Ngung ngẩn người ngửa đầu, đờ đẫn nhìn chằm chằm vào Trình Mặc Phỉ đột nhiên phóng to trước mặt, hơi thở nghẹn lại, tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ng.ực.
Cuộc "tái ngộ" mà cậu đã nghĩ đến vô số lần, đột nhiên xảy ra trong tình huống như thế.
Trên đầu Trình Mặc Phỉ vẫn đội chiếc vòng tai hình cún, tai cún mềm mại rủ xuống hai bên, vô cùng dễ thương, kết hợp với chiều cao một mét chín, tạo nên sự tương phản rất đáng yêu.
Đôi mắt màu nâu nhạt giao nhau với Thẩm Ngung, trong đó chỉ có mình cậu.
Nghiêng về một góc, chàng trai vừa tỏ tình với Trình Mặc Phỉ vẫn đứng nguyên tại chỗ, chưa rời đi, dường như vẫn chưa từ bỏ.
Nhớ đến kế hoạch trong ghi chú, Thẩm Ngung cắn răng, tạm thời
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguoi-anh-em-cau-thom-qua/2715302/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.