Trình Mặc Phỉ cứng đờ cả người.
Tin nhắn của dì Thẩm, từng chữ anh đều biết, nhưng khi ghép lại với nhau, anh chẳng hiểu gì cả
Cái gì gọi là "người Thẩm Ngung thích"?
Tại sao anh không biết Thẩm Ngung có người thích?
Nhưng anh cũng rõ, dì Thẩm không thể nào hỏi vu vơ một chuyện như này được.
Yết hầu Trình Mặc Phỉ khẽ chuyển động, nhanh chóng gõ chữ: [Thẩm Ngung đã nói với dì thế nào ạ?]
Không biết có phải do hơi ấm trong ký túc xá quá nóng hay không, mà lòng bàn tay anh bất giác đổ mồ hôi.
Anh cũng không chắc mẹ Thẩm Ngung có thực sự nghe từ chính miệng cậu không, hay chỉ đang thử dò xét. Anh vẫn hy vọng đó chỉ là tin đồn vô căn cứ.
Nhưng đời lại chẳng bao giờ như mong muốn.
Dì Thẩm không hề nhận ra sự dò xét trong lời nói của Trình Mặc Phỉ, chỉ đơn giản nghĩ rằng anh chắc chắn biết chuyện này, nên chẳng hề kiêng dè mà trả lời ngay:
[Tiểu Ngung nói là bạn quen lâu rồi, muốn vượt qua ranh giới tình bạn, dạo này tiến triển tốt lắm, đang chuẩn bị theo đuổi, không biết đã ở bên nhau chưa.]
Lâu rồi...
Anh biết Thẩm Ngung có một người bạn thanh mai trúc mã thân thiết, là một cậu con trai cùng tuổi, lớn lên bên nhau từ bé. Năm nay cũng học đại học năm nhất, nhưng lại ở một trường phía Nam.
Thẩm Ngung đúng là thường xuyên nhắn tin với người đó, chia sẻ cuộc sống thường ngày. Lẽ nào thật sự là cậu ta?
Chuẩn bị theo đuổi...
Gần đây, anh và Thẩm Ngung luôn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguoi-anh-em-cau-thom-qua/2715357/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.