Cũng giống như hôn môi, Trình Mặc Phỉ vẫn còn khá vụng về, hoàn toàn không có kinh nghiệm phục vụ người khác.
Ưu điểm duy nhất là lòng bàn tay anh rất lớn, đầu ngón tay có một lớp chai mỏng, cọ vào sẽ thoải mái.
Thẩm Ngung thỉnh thoảng lại hướng dẫn vài câu, may mà anh cũng có chút lĩnh ngộ, học rất nhanh.
—
Nước trong bồn tắm hoàn toàn không thể ngâm tiếp được nữa, Trình Mặc Phỉ bế Thẩm Ngung – người đang mềm nhũn – ra khỏi bồn, rồi cùng nhau đứng dưới vòi sen tắm lại một lần nữa bằng sữa tắm mùi cam quen thuộc.
Ban đầu, Trình Mặc Phỉ định sau khi tắm xong sẽ giúp Thẩm Ngung kỳ lưng, nhưng không ngờ "hỗ trợ lẫn nhau" lại mất thời gian như thế, khiến Thẩm Ngung hơi mệt. Hơn nữa, sáng mai hai người còn phải đi đón Phương Tường, thế nên cả hai chẳng buồn kỳ cọ nữa, mà mặc đồ ngủ rồi chui thẳng vào chăn.
Bộ đồ ngủ của Trình Mặc Phỉ hơi rộng so với Thẩm Ngung, tay áo phủ gần hết đốt ngón tay, ống quần thì dài hơn qua cả mắt cá chân.
Nhưng mà, nhìn người mình thích mặc quần áo của mình — cảm giác thật sự rất tuyệt.
Nếu so sánh với động vật, thì chẳng khác nào đang li.ếm lông cho đối phương hoặc cọ bộ lông của mình lên người họ, để lại dấu vết và mùi hương thuộc về mình, khiến ha.m mu.ốn chiếm hữu được thỏa mãn.
Nhắc đến quần áo, năm ngoái sinh nhật Tôn Tinh Hà, người yêu cậu ta tặng một bộ áo đôi. Trình Mặc Phỉ thầm quyết định sau này sẽ mua
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguoi-anh-em-cau-thom-qua/2715379/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.