"Hôm đó anh ấy dẫn con ra ngoài tuyết đốt pháo hoa xong bị nhiễm lạnh, về nhà thì phát sốt. Không ngờ bệnh lại nặng như vậy... đã hôn mê cả một ngày rồi, vẫn chưa hạ sốt. Bác sĩ bảo các chỉ số không có vấn đề gì, chỉ bảo con kiên nhẫn đợi thêm."
Thẩm Ngung ngồi bên giường bệnh, nắm chặt lấy bàn tay người đang mê man, gương mặt đầy lo lắng, giải thích tình hình với bố mẹ Trình Mặc Phỉ vừa vội vã chạy đến.
Bố mẹ Trình lập tức lên tiếng trấn an.
"Đừng lo lắng quá, nó đã hơn ba mươi tuổi rồi, sức khỏe vẫn luôn rất tốt. Chỉ là nhiễm lạnh thôi, bác sĩ nói không sao thì chắc chắn là không sao." Mẹ Trình nói.
"May mà sốt không quá cao, chắc không đến mức hỏng não đâu." Bố Trình cố gắng làm dịu bầu không khí.
"Tiểu Ngung vẫn chưa ăn gì đúng không? Bố mẹ đi mua chút gì đó cho con, lát nữa Tiểu Phỉ tỉnh lại, hai đứa có thể ăn cùng nhau."
Thực ra cũng không cần quá lo lắng, dù Trình Mặc Phỉ vẫn hôn mê, sốt chưa hoàn toàn hạ, nhưng nhiệt độ cơ thể đã giảm dần, tình trạng đang từ từ chuyển biến tốt hơn.
Chỉ là có một chuyện Thẩm Ngung không thể nói ra với bất kỳ ai.
Hôm nay... là một ngày rất "đặc biệt".
Là ngày cậu qua đời ở kiếp trước.
Trùng hợp đúng vào ngày này, Trình Mặc Phỉ lại bị bệnh, hôn mê suốt cả ngày.
Hai chuyện này thoạt nhìn chẳng có liên quan gì đến nhau, nhưng Thẩm Ngung vẫn không khỏi bất an.
Những năm qua, Trình Mặc Phỉ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguoi-anh-em-cau-thom-qua/2715386/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.