Ngô Lương nghe xong lời của Tả Nhất Sơn, cười khẩy nói:
- Đồ cục trưởng chó má!
- Hắn ta cố ý gây thương tích cho chúng tôi mà, phải bắt lấy hắn
Trông thấy hai viên cảnh sát dưới sự ra hiệu của đồn trưởng tiến lại gần, người đàn bà lúc trước theo Ngô Lương đi đánh người phớt lờ, chỉ vào Vu Đại Lực mà gào:
- Nó đánh gãy chân tôi rồi!
Ngô Lương cũng gào lên:
- Đúng! Nhất định phải bắt lấy hắn, bằng không thì ông làm đồn trưởng làm gì.
Đồn trưởng nghe xong liền thấy vô cùng khó xử, ông chỉ là một viên cảnh sát nhỏ nhoi được cử đến, mà hai bên xem ra cũng không dễ đối phó, tình hình bây giờ như thế này ông thật sự cũng không biết phải làm thế nào. Có điều, cho dù thế nào đi nữa thì quả thực vừa rồi đám người của Ngô Lương bị tên kia đánh ngã lăn trên đất, xem bộ dạng của bọn họ ít nhất cũng phải bị gãy xương.
- Cái này, Lãnh đạo Tả, ngài xem việc này…
Đồn trưởng không thể làm gì khác hơn chỉ đành quay sang Tả Nhất Sơn
- Nếu không thì giữ hắn lại để phối hợp điều tra.
- Không cần thiết, tất cả mọi người đều trông thấy, hắn chỉ là tự vệ mới ra tay. Có chuyện gì ông cứ tìm tôi là được
Tả Nhất Sơn lạnh lùng nói, song đưa cho ông ta địa chỉ liên hệ của mình, rồi lại nói:
- Được rồi, mọi việc cứ như vậy.
Nhìn Tả Nhất Sơn và Vu Đại Lực quay lưng đi, viên đồn trưởng căn bản cũng không có còn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguoi-cam-quyen/1507426/chuong-471.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.