Bàn tay của Long Dạ Tước bắt lấy bàn tay nhỏ của cô, đối với đôi môi đỏ phấn nộn của cô bá đạo hôn xuống.
Đầu Tô Lạc Lạc ong ong như sắp vỡ, cái tên đàn ông này quá ghê tởm, nói không động vào cô, vậy mà đảo mắt đã không giữ lời hứa.
Long Dạ Tước không phải không giữ lời hứa, muốn trách cũng chỉ trách cô quá đẹp, đẹp đến nỗi anh không thể không sinh ra ý nghĩ.
Sau khi đem cô đè ép đảo kích hôn, Long Dạ Tước vẫn là khiêu chiến ranh giới cuối cùng của Tô Lạc Lạc, kém chút đã muốn va chạm vào trong, mà Tô Lạc Lạc bị chiếm tiện nghi không chỉ là môi.
Cuối cùng, Tô Lạc Lạc tức giận đến dùng sức bắt được cái cằm của anh cắn một chút, Long Dạ Tước bị đau mới buông lỏng cô ra.
Lúc này suy nghĩ của Tô Lạc Lạc cũng không tỉnh táo lắm, nhưng cô có điểm mấu chốt, không cho phép tên đàn ông này vượt qua.
Long Dạ Tước che lấy cái cằm, nhìn ánh mắt cô say mịt mờ sinh ra kiên trì cùng oán buồn bực, anh đành phải từ bỏ tất cả ý nghĩ, chỉ là đêm nay, anh xác định còn có thể ngủ một giấc thật ngon sao?
Căn bản người phụ nữ này chính là một món thức ăn ngon sống sờ sờ, làm anh chỉ có thể nhìn chằm chằm, không thể đụng vào.
“Không được đụng em.
.
.
Không cho phép.
.
.” Khi Tô Lạc Lạc sắp ngủ bên trong miệng còn vô cùng kiên định nói câu này.
Long Dạ Tước đau khổ nhìn chằm chằm cô, nếu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguoi-cha-hang-ti-sung-nghien/1241260/chuong-194.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.