Thẩm Thanh Thu chỉ là cố ý nói như vậy, nàng cũng không thật sự muốn ăn những thứ đó.
Cuối cùng Tiêu Mộ Vũ chỉ làm mấy món cơm nhà đơn giản, Thẩm Thanh Thu ăn đến tràn đầy thỏa mãn. Ánh mắt nàng sáng lấp lánh mà nhìn chằm chằm Tiêu Mộ Vũ, ý cười dịu dàng: "Em nói xem chị đã tu mấy đời phúc khí, mới có thể may mắn gặp được vợ tốt như em. Vừa thông minh hiền huệ, còn như vậy đáng yêu."
Tiêu Mộ Vũ chỉ là liếc nàng một cái, có chút buồn cười: "Cầu vồng thổi quá nhiều, đã không chân thật."
Thẩm Thanh Thu lắc lắc đầu: "Làm sao không chân thật, mỗi lời chị nói đều phát ra từ phế phủ. Lần đầu gặp em liền cảm thấy em rất đặc biệt, về sau mỗi lần chị đều cảm khái trên đời như thế nào sẽ có một người hoàn mỹ như em, đương nhiên, cũng có điểm không hoàn hảo, em đối chị luôn mạnh miệng, thật sự khẩu thị tâm phi."
Tiêu Mộ Vũ buông bát đũa, liền như vậy nhìn nàng, trong mắt mang theo ý cười thiển thiển.
Thẩm Thanh Thu vẫn nhìn chằm chằm nàng, lại thấp giọng nói: "Bất quá, sau khi em tiếp nhận chị, em liền trở nên ôn nhu cực kỳ, là chị nhặt được bảo."
Tiêu Mộ Vũ trắng mắt liếc nàng, "Nếu em không ôn nhu, chị liền không phải nhặt được bảo?"
Thẩm Thanh Thu nâng má lắc đầu cười: "Mới không phải, chị đã thích em từ khi em một chút đều không ôn nhu."
Tiêu Mộ Vũ cười mà không nói, duỗi tay thu thập bát đũa, Thẩm Thanh Thu vội vàng đè lại,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguoi-choi-moi-vao-cho/2684073/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.