Tiêu Mộ Vũ làm sao không muốn ôm Thẩm Thanh Thu, trước khi tiến phó bản các nàng còn đang ôm nhau, trong nháy mắt liền nhìn không tới lẫn nhau tung tích.
Nhưng hiện tại không phải thời điểm ôn nhu, còn có bút nợ chưa tính.
Nàng nhắm mắt rồi lại mở ra, biểu tình đã thật không đẹp.
Duỗi tay đẩy ra đối phương, Tiêu Mộ Vũ lạnh mặt nói: "Trước đừng ôm, cho em lời giải thích?"
Thẩm Thanh Thu nhìn Tiêu Mộ Vũ, sắc mặt biến đổi lại biến, khí thế cũng dần yếu đi, sau một lúc lâu nàng chỉ là cười khổ một tiếng, "Chị chờ không được."
Tiêu Mộ Vũ banh mặt, thần sắc không có một tia dao động, tiếp tục nhìn nàng.
Thẩm Thanh Thu quay đầu nhìn tòa nhà bị thây ma vây đen kịt, trầm giọng nói: "Chỉ khi nhìn thấy em tốt đẹp ở bên cạnh chị, chị mới có thể an tâm. Nhìn không thấy em, lại đối mặt đám tang thi kia, chị càng sợ em không được an toàn. Con người chính là tìm lợi tránh hại, cho nên chị lựa chọn giải quyết vấn đề trước."
Phó bản mạt thế không có quỷ, nhưng thây ma không phải người cũng không phải quỷ kia lại khiến Thẩm Thanh Thu càng thêm kiêng kị.
Khi nàng phát hiện phần lớn thẻ bài không thể dùng, sợi dây đàn vốn kéo căng trong đầu lập tức đứt đoạn. Nàng biết Tiêu Mộ Vũ thông minh bình tĩnh, nếu là dĩ vãng, trong khoảng thời gian ngắn nàng ấy tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện.
Nhưng phó bản này chính là đánh cận chiến, Tiêu Mộ Vũ không có vũ khí, không biết sẽ bị
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguoi-choi-moi-vao-cho/2684077/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.