Tiêu Mộ Vũ nhìn vào đôi mắt những người giấy kia, trừ bỏ cha mẹ cùng tổ mẫu của Bạch Hà lang quân, không một người giấy nào khác có nhãn cầu.
" Tìm tìm kiếm kiếm nơi vẽ rồng điểm mắt , Tiêu đội, câu này có phải kêu chúng ta vẽ rồng điểm mắt cho chúng nó không?" Tả Điềm Điềm vội vàng hỏi.
Tiêu Mộ Vũ khẽ lắc đầu: "Tôi còn chưa xác định, nhưng rất có khả năng. Chỉ là hiện tại chúng ta cũng không có đồ vật dùng vẽ rồng điểm mắt."
Trần Giai Kiệt lập tức tìm kiếm xung quanh đại sảnh, mà Tiêu Mộ Vũ cũng thấy được nơi góc phòng có hai tiểu người giấy ôm bình gốm, nàng tiến đến thử duỗi tay chạm vào bình.
Không chút sứt mẻ, nàng quan sát kỹ một trận, ngón tay sờ đến dấu vết ở dưới bình. Lấy ra đèn kéo quân, Tiêu Mộ Vũ khom người liền thấy được dưới đáy bình gốm viết: trai hướng nam, nữ hướng bắc . Quả nhiên các nàng đã bỏ sót nhắc nhở.
Tiêu Mộ Vũ thở dài một tiếng, nhưng cũng không quá để ý, việc đã đến nước này cũng không thể nghĩ nhiều.
Bên kia Trần Giai Kiệt hứng thú hừng hực cầm một cây bút lông cùng nghiên mực chạy lại đây.
"Tiêu đội, nơi này thực sự có bút, nhưng trong nghiên lại không có mực. Hơn nữa bút này......"
Mọi người cúi đầu nhìn kỹ, bút cùng nghiên mực đều là giấy trát. Tiếp tục lục soát vẫn không thu hoạch được
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguoi-choi-moi-vao-cho/2684147/chuong-179.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.