Những lời này của Tiêu Mộ Vũ vừa cất lên, Thẩm Thanh Thu nhanh nhạy cảm nhận được sự khác thường trong đó, thế là nghiêm túc: "Anh ta bắt bạt em?"
Tiêu Mộ Vũ không ngờ Thẩm Thanh Thu lại mẫn cảm như thế, lập tức ngẩn ra, sau đó lại cười lên.
Biểu hiện này của Tiêu Mộ Vũ chứng thực cho suy đoán của Thẩm Thanh Thu, ánh mắt sắc lạnh nhìn về phía người đàn ông kia, lạnh giọng nói: "Anh ta đã làm gì? Em gặp anh ta ở rừng thây ma đúng không?"
Tiêu Mộ Vũ nghiêng đầu, con ngươi tràn ra ý cười nhìn Thẩm Thanh Thu, khi đối phương có chút khó hiểu nhìn mình, mới cười nói: "Sao lại thông minh vậy chứ, trước kia sao không thấy chị tích cực động não vậy nhỉ, phó bản này tiến bộ nhiều quá."
Thẩm Thanh Thu nhướng mày chu môi, "Cái gì mà tiến bộ nhiều, chị vốn rất thông minh."
Tiêu Mộ Vũ nhìn dáng vẻ luôn nũng nịu một cách vô thức của Thẩm Thanh Thu trước mặt bản thân, trái tim vừa mềm vừa ngọt.
Trên đời này sao lại có người như Thẩm Thanh Thu chứ, tiến là hung thần luôn cho người ta cảm giác an toàn, lùi là cục đường vừa ngọt vừa đáng yêu, khiến người ta không khống chế được muốn dỗ dành.
"Không nói trước đó chị không thông minh, chỉ là không thích thể hiện trước mặt người khác.
Nhưng em đã sớm phát hiện ra vợ em văn võ song toàn rồi." Tiêu Mộ Vũ nhìn Thẩm Thanh Thu, xưng hô trước đó vô cùng xa lạ lại xa xôi với bản thân, được Tiêu Mộ Vũ buột miệng thốt ra.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguoi-choi-moi-vao-cho/2684185/chuong-217.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.