Ánh mắt Tiêu Mộ Vũ không thể khống chế chăm chú nhìn Thẩm Thanh Thu, tỉ mỉ đánh giá, nhìn thấy mặt mày Thẩm Thanh Thu căng thẳng, vội vàng nói: "Em không sao, chỉ là ở đó nóng quá.
Chị có bị thương không?"
Thẩm Thanh Thu nắm chặt lấy tay Tiêu Mộ Vũ, lắc đầu, "Chị không."
Nói xong hai người không hẹn mà gặp đồng thời quay mặt nhìn về phía Tả Điềm Điềm và Tô Cẩn, nhanh chân đi tới.
"Điềm Điềm sao rồi?" Trần Khải Kiệt cũng phát hiện tình trạng của Tả Điềm Điềm không ổn, vội quây lại.
Lúc này Tô Cẩn hoàn toàn không quan tâm bên cạnh còn có người khác, ôm chặt lấy Tả Điềm Điềm, cởi áo khoác phủ bên ngoài cho Tả Điềm Điềm.
Tô Cẩn sốt ruột tới nỗi đỏ ửng mắt, chân tay loạn xạ kích hoạt thẻ vải bông.
Tiêu Mộ Vũ đã phát hiện Tả Điềm Điềm bị đông cứng, vội vàng kéo vải bông quấn lên người Tả Điềm Điềm.
"Điềm Điềm, Điềm Điềm?" Tô Cẩn sốt ruột dính lên bên tai gọi tên Tả Điềm Điềm.
Tả Điềm Điềm cảm giác cơ thể dần dần có lại nhiệt độ, thế là cắn răng không nhịn được run rẩy, nhất thời nói năng không rõ ràng.
Tiêu Mộ Vũ và Thẩm Thanh Thu không ngừng xoa người cho Tả Điềm Điềm, đồng thời Tiêu Mộ Vũ nhỏ tiếng nói: "Mọi người bình tĩnh lại, nghĩ xem có chuyện gì muốn nói với chúng tôi không, chỉ có nửa tiếng đồng hồ, chúng ta phải tranh thủ thời gian."
Vành mắt Tô Cẩn đỏ ửng, cúi đầu nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, dịu lại cơn đau như dao cắt trong lòng, để
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguoi-choi-moi-vao-cho/2684233/chuong-254.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.