Diệp Du Nhiên thấy anh lau sạch vết son trên môi bèn bĩu môi, trên tay anh ấy mọc ra mắt hả? Vậy nên mới có thể lau sạch son môi mà không cần soi gương.
“Em không vội à?” Mộ Tấn Dương lau sạch vết son trên môi mình rồi lau cho Diệp Du Nhiên.
Diệp Du Nhiên đỏ mặt đẩy tay anh ra, sau đó lấy gương ra khỏi túi và bổ sung son cho mình.
Dường như Mộ Tấn Dương cảm thấy miệng của cô rất thú vị, khi thấy anh đưa tay qua sắp chạm vào môi của mình, Diệp Du Nhiên vội vàng lùi ra sau một chút.
Diệp Du Nhiên lườm anh: “Làm gì vậy?”
“Em không cần phải thoa son.” Mộ Tấn Dương nhíu mày, màu môi của cô đã đỏ sẵn, không cần thoa son cũng đủ đẹp rồi.
Diệp Du Nhiên không rõ anh có ý gì, mặt cô lại đỏ bừng hơn chút, sau đó lúng túng vội vàng mở cửa xe: “Tôi đi lên trước đây.”
“Ừm, tôi đợi em.” Mộ Tấn Dương ngồi bất động, nhưng ánh mắt của anh lại khóa chặt trên người cô và không rời đi một giây nào.
Tôi đợi em…
Diệp Du Nhiên nghe câu này thì cảm thấy rất ấm áp, chỉ ba từ đơn giản đã đủ khiến cô sinh ra một loại cảm xúc không nói nên lời.
Cô bước vài bước rồi quay đầu lại nhìn thoáng qua, sau đó mới sải bước vào trong.
Cho đến khi không còn thấy bóng dáng của Diệp Du Nhiên nữa, Mộ Tấn Dương mới từ từ nâng cửa sổ xe lên rồi mò lấy điếu thuốc và châm lửa, nhưng anh chỉ hít một hơi đã dập tắt điếu thuốc.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguoi-chong-bi-an-sieu-quyen-luc/992011/chuong-272.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.