Chung Linh Ngộ cảm thấy hai mắt tối sầm, điều anh không hy vọng nhất vẫn cứ xảy ra.
Ở nơi phía cuối lớp ồn ào tràn ngập ánh sáng này, chỉ trong vòng hai giây ngắn ngủi, không ai biết được chàng trai với tầm lưng cứng đờ này đang suy nghĩ điều gì.
Chung Linh Ngộ thề, anh rất yêu con gái anh, nhưng anh thật sự hy vọng bố con bọn họ thi thoảng có thể như những người xa lạ, chẳng hạn như lúc này đây.
Nhưng vừa nghĩ đến cô con gái anh nâng niu từ ngày bé, và cậu con trai hiểu chuyện đến mức khiến người ta đau lòng, sau khi xuyên đến đây không thể nào danh chính ngôn thuận nhào vào lòng bố mẹ làm nũng nữa, sự chênh lệch này sẽ bọn nhỏ cảm thấy khó chịu nhường nào? Bọn nhỏ đã bị người mẹ lúc trẻ quên mất, bây giờ đến là bố của chúng cũng không chịu nhận nhau, bọn nhỏ đúng là vừa vô tội vừa đáng thương.
Phóng khoáng liều lĩnh thì có làm sao chứ, nói cho cùng thì bọn nhỏ cũng là con của mình, chỉ có thể tiếp tục cưng chiều thôi.
Sự vô tình của Chung Linh Ngộ dường như chỉ xảy ra trong chớp mắt.
Giây tiếp theo sau khi thở dài, anh quay người lại, vô thức đưa tay ra, cố gắng bảo vệ đứa trẻ xưa nay lúc nào cũng chạy xông xáo khắp nơi, không biết nặng nhẹ này.
Cái bóng mờ bao phủ lên người Chung Linh Ngộ lớn hơn nhiều so với tưởng tượng của anh, khi ngẩng đầu lên, chỉ thấy một vật khổng lồ cao hơn hai mét... À không, hiển nhiên cậu ta
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguoi-chong-giau-co-xuyen-tro-ve-tim-toi/2781612/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.