Khi thời tiết trở lạnh hơn, trời đồng thời sẽ tối ngày càng sớm hơn.
Lúc Tống Thiền và Chung Linh Ngộ về đến cổng trường, trường học đã lên đèn.
Ngôi trường được xây dựng dọc bên sườn núi, con đường nối đến đây đều là dạng quanh co khúc khuỷu, nên đèn đường được giăng qua các tòa nhà như những dải ruy băng dài nối trên bầu trời, và thỉnh thoảng có vài tiếng chim hót lẻ loi vang lên từ trong khu rừng tối tăm.
Trên con đường đến khu tòa nhà dạy học có loại cảm giác lạnh lẽo như đi trong rừng rậm về đêm, nhưng vừa đến khu đất bằng phẳng trên sườn núi, khung cảnh xung quanh thoáng đãng, phòng học sáng sủa, tiếng ồn ào của học sinh lập tức kéo bọn họ trở lại với thế giới loài người.
Tống Thiền và Chung Linh Ngộ sóng vai bước đi trên hành lang, Tống Thiền lúc nào cũng có thể bắt gặp ánh mắt của người xung quanh liếc về phía này, cô biết các bạn học đang nhìn Chung Linh Ngộ. Thật ra ánh mắt của bọn họ không thể nói là có cảm xúc hay thái độ gì, chỉ đơn giản là sự quan tâm vô cùng bản năng với những tôn chỉ tinh thần tối cao hơn.
Nhưng khi ánh mắt chuyển qua trên người Tống Thiền, dường như ít nhiều lại có chút suy xét phức tạp không nói rõ được, mà loại suy xét này gần như tiệm cận với quan sát đánh giá: Nhận xét quá mức về ngoại hình của một người và đặt ra những tiêu chuẩn khắt khe để phù hợp với những người xung quanh, nhưng không hề ác ý mà
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguoi-chong-giau-co-xuyen-tro-ve-tim-toi/2781637/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.