Ánh trăng trong trẻo, giàn nho trên đầu bọn họ trĩu quả, đổ bóng xuống trông thật bồng bềnh, nhưng cũng chập chờn đứt quãng.
Từng lỗ chân lông trên người như bị hơi nóng làm nở ra, hơi cồn xộc lên não, trên gương mặt trắng nõn với hai má đỏ bừng của Tống Thiền như được phủ lên một lớp sương mù. Xem xét kỹ lại thì là do cô hé đôi môi thở dốc, hơi thở nóng rực bốc lên.
Sự lo lắng không có cách nào diễn tả được tình cảnh của cô lúc này, cô không có một chút kinh nghiệm nào, non nớt đứng nghiêm tại chỗ. Sau một khoảng thời gian dài đôi môi ma sát với nhau, đầu cô bắt đầu choáng váng, như một con chim sẻ vừa mổ lên quả mọng trên cây, muốn nó rớt xuống đất.
Trong một khoảnh khắc, Tống Thiền cảm giác Chung Linh Ngộ đã rời ra một chút.
"Thở đi nào."
Tống Thiền nghe thấy giọng khàn khàn của anh, khi anh nói, hơi thở của anh tràn vào trong khoang miệng cô.
Cô hơi hé mắt ra, cuối cùng cũng cố gắng thở ra một hơi rồi lại hít vào, nhẹ nhàng mà ngắn ngủi, cô nín thở quá lâu, vô thức đón nhận luồng khí oxy theo bản năng.
Tống Thiền nương theo ánh trăng mờ ảo nhìn Chung Linh Ngộ, đôi mắt trong suốt của anh dường như bị bao phủ bởi một màn sương mù mờ ảo, tiêu điểm dần lan ra và dục vọng như đang nhấn chìm bên trong đó. Vào một khoảnh khắc nào đó, anh giống như đang nhìn cô, nhưng dường nhưng lại không phải. Sự mê ly trong trải nghiệm mới lạ này đẩy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguoi-chong-giau-co-xuyen-tro-ve-tim-toi/2781668/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.