Bất chợt!
Anh quay phắt đầu lại, ngay lúc đó, sát khí tràn ngập.
Anh nhìn thấy một người đàn ông to lớn mặc quần áo đen bên cạnh hàng rào cầm một chiếc ô màu hồng của trẻ em đang rời đi.
Nhìn bóng dáng người áo đen to lớn rời đi, Mạc Phong không khỏi nhíu mày, xem ra rắc rối vẫn chưa kết thúc!
Luồng sát khí lúc đó chỉ thoáng qua, nhưng anh vẫn cảm nhận được.
Một người đã ở trên chiến trường nhiều năm rất quen thuộc với hơi thở ở phương diện này, hơn nữa anh đã luyện võ nhiều năm, chỉ cần trong mắt một người có sát khí, anh lập tức có thể cảm nhận được.
…
Buổi tối.
!Trong biệt thự Nam Sơn.
Sau khi ngồi vào bàn ăn, Mục Thu Nghi và An Nhiên nhìn chằm chằm hai người ngồi đối diện.
Mang về một người thì cũng đã đành, nhưng sao lại mang về cùng lúc hai người thế này?
“Anh lại đây!”, Mục Thu Nghi ngoắc tay với Mạc Phong, trầm giọng nói.
Anh lúng túng cười toe toét: “Vợ à, sao thế?”
Anh vừa bước lại thì Mục Thu Nghi liền nắm lấy tai anh tức giận nói: "Này! Anh coi đây là nhà mình rồi sao? Anh mang về một người thì cũng đã đành, sao lại mang về những hai người thế này?”
"Đau quá! Nhiều người ở đây như vậy, em giữ thể diện cho anh chút được không?”, Mạc Phong đau quá kêu lên.
Thương Hồng đang ngồi ở bàn ăn hơi mím miệng lại, một
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguoi-chong-ho-cua-nu-giam-doc/1190951/chuong-422.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.