“Giáo viên Diệp, châm cứu cũng không phải việc chân tay nặng nhọc gì, có thể cần lực lớn đến đâu chứ?”
“Châm cứu cần chính là dùng châm độ chính xác cùng dùng chiều sâu châm hợp lý, nhưng đối cường độ tựa hồ không có yêu cầu gì hết.”
“Đúng rồi, châm cứu cũng không phải chỉ cần lực lớn là có thể làm” Đối mặt với vấn đề mà Diệp Thiên Bách đưa ra, đám người bàn luận ầm ï.
“Cách nhìn của mọi người không phải là không có lý, nhưng chưa có nói hết toàn bộ.”.
“Châm cứu cần khẩn yếu nhất đúng là cần người có thể sử dụng kim châm, cần có thể khống chế tốt dùng châm độ chính xác cùng chiều sâu.”
“Nhưng điều kiện tiên quyết nhất của độ chính xác cùng chiều sâu là cái gì? Là cần phải có một đôi tay ổn định! Một đôi tay ổn định, tất nhiên là một đôi tay có lực. Chỉ có một đôi tay mạnh mà có lực, mới có thể nắm chặt hi vọng sinh tồn của người bệnh”
Diệp Thiên Bách nhẹ nhàng dạo bước, bình tĩnh nói.
Lưu Quốc Đông ở một bên nghe, cũng là khẽ gật đầu, ông cũng là người học Trung y, nhưng ông biết rõ, trước mặt Diệp Thiên Bách, tay nghề của bản thân ông
thật sự không đủ để chú ý tới.
Đây cũng là chuyện không có cách nào hết, Trung y học bác đại uyên thâm, rất nhiều người cuối cùng mất cả đời cũng không thể đạt tới cao độ tuyệt đối.
“Thầy ơi, em không phủ nhận lời của thầy có chút đạo lý, nhưng nghe thì ít nhiều có chút miễn cưỡng có lý.”
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguoi-chong-toan-nang-cua-hoa-khoi/161921/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.