Tiết trung nguyên, quỷ môn mở, là thịnh cảnh nhân gian. Toàn bộ bầu trời thành phố, chung quanh đều là những Quỷ Hồn từ âm phủ tới.
Chúng bồng bềnh bay trên không trung, tìm kiếm người thân dương gian, bay qua cửa sổ các gia đình, đi hưởng thụ hương hỏa và đồ cúng do người thân chúng nó cho.
Lúc có một con quỷ bay qua sân nhà họ, da mặt Úc Linh căng lại, đặc biệt không rõ con quỷ kia bị làm sao, cứ bay đi rồi lại bay lại, sau đó rõ ràng không đi nữa, cứ bịn rịn bồi hồi mãi ở ngoài sân, tiếp đó là cố gắng đi vào sân, nhưng bị một luồng sức mạnh không rõ nên chẳng cách nào đi vào nổi.
Biết rõ là những con quỷ này không vào được, có thể thấy nó rất hăng hái muốn tiến vào, Úc Linh chỉ đành cầm chặt cái chổi muốn đập con quỷ này một cái.
Chẳng mấy chốc, lại thấy có mấy con quỷ đi ngang qua y như con quỷ kia, rồi chen chúc ở cửa sổ trước sân, đều nhìn vào trong phòng, thỉnh thoảng phát ra tiếng cười quái dị.
Nhị Hắc đang nằm dưới chân Úc Linh cắn xương nhựa chơi bất giác mất hứng, đứng lên lông run rẩy, nhe răng ra gầm gừ về phía chỗ đó. Những con quỷ đó bị âm thanh của Nhị Hắc dọa cho sợ chạy rất nhanh.
Úc Linh thở phào nhẹ nhõm. Cô nhìn vào trong phòng chút, cứ luôn thấy lạnh lẽo, cầm điều khiển mở tiếng ti vi to lên chút.
Giang Vũ Thành không hiểu nhìn con gái, bảo, “Úc Linh, tiếng chắc to quá rồi đó/’
“Không biết ạ”
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguoi-chong-yeu/702875/chuong-153.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.