Ba ngày sau, tòa nhà Tập đoàn Lộc Thị.
Nhân viên vệ sinh gỡ bỏ tấm bảng hiệu mạ vàng đề "Bất động sản Lộc Thị" ở quầy lễ tân, thay bằng tấm biểu ngữ "Cho thuê tòa nhà này". Khu văn phòng từng tấp nập người ra vào, giờ chỉ còn vài nhân viên đang thu dọn đồ đạc cá nhân.
"Mọi người nghe gì chưa? Số tài sản thừa kế mà Đại tiểu thư lấy lại, vừa đủ để trả khoản vay ngân hàng đấy."
"Đáng đời! Nhị tiểu thư bình thường kiêu ngạo là thế, giờ bị tống ra nước ngoài tự sinh tự diệt, sau này cô ta xem sống tốt kiểu gì."
"Một tập đoàn lớn như vậy cứ thế biến mất."
Tiếng bàn tán vang vọng vào văn phòng Chủ tịch Hội đồng quản trị.
Lộc Trữ Hạc đổ người xuống ghế da, nhìn chằm chằm vào tấm ảnh gia đình trên tường, trong ảnh là người vợ trẻ của ông ta đang mỉm cười dịu dàng, bé Chi Huyên bên cạnh mặc váy trắng, đôi mắt sáng lấp lánh như sao trời. Một giọt nước mắt đục ngầu rơi xuống khung ảnh. Đây đều là báo ứng.
---
Hồng Kông, trụ sở Tập đoàn Mộ Thị.
Trong phòng họp, Cố Nam Từ ngồi ở một đầu chiếc bàn dài, bộ vest đen tôn lên bờ vai vững chãi của anh ta, ngón tay thon dài nhẹ nhàng gõ trên mặt bàn. Ánh mắt anh ta lại không kiểm soát được mà lướt về phía cửa ra vào. Lộc Chi Huyên vẫn chưa đến.
"Cố tổng, anh có ý kiến gì về bản đề xuất này không?" Mộ Việt Triều ngồi ở vị trí chủ tọa, đầu ngón tay đẩy một tập tài liệu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguoi-dac-biet-khong-con-la-anh-nua/2721437/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.