Đại úy Haydock tiếp các vị khách mới quen với một tình cảm rất nồng hậu.
Ông ta thân tình chào hỏi viên sĩ quan hành chính Bletchley và Tommy - cử chỉ mà ông ta cho như thế mới đúng là chủ nhân.
Nơi nghỉ chân của tên buôn lậu lúc đầu chỉ là hai ngôi nhà nhỏ dùng làm trạm gác bờ biển đứng cheo leo trên một vách đá. Nó khống chế cả một vùng vịnh nổi tiếng vì không còn một lối nào có thể vào được ngoại trừ những thiếu niên choai choai thích khám phá những điều mới lạ.
Sau đó, một nhà doanh nghiệp ở London được quyền sở hữu cả hai ngôi nhà này cùng với những mảnh đất xung quanh đã cải tạo nơi đây thành một khu vườn mặc dù ông ta cũng chẳng tin tưởng gì lắm vào kế hoạch này. Chẳng mấy khi người dân xung quanh nhìn thấy ông ta có mặt ở đây trừ một vài ngày lưu lại vào mùa hè.
Rồi sau khi đã thu hẹp phần bất động sản để tránh phải chi phí quá nhiều, ngôi nhà này gần như bị chủ nhân lãng quên và cho những người đi nghỉ hè thuê.
- Chẳng thế mà mấy năm sau, ngôi nhà tồi tàn này đã được bán lại cho một người tên là Hahn - Bằng mọt giọng vang như sấm, Haydock giải thích - Người chủ mới này là một người Đức. Nếu các anh muốn biết suy nghĩ sâu xa của tôi thì có thể hắn là một tên gián điệp.
- Thật thú vị, hóa ra là như vậy - Tommy bất ngờ lên tiếng và dịch cốc rượu Xeres đi như để nhấn mạnh hơn sự chú
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguoi-dan-ba-hoang-da/995720/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.