Gần kết thúc học kỳ, theo thường lệ, khoa sẽ tổ chức cuộc thi một lần.
Trong hội trường tiếng người ồn ào, Dư Trì Sâm ngồi một bên làm công việc của cán bộ hội sinh viên, sắp xếp thứ tự cho người thi, bất chợt sẽ có người chạy đến hỏi xem ngồi chỗ nào.
Đáng ra Thư Tình cũng không thoát khỏi cái chân đó nhưng vì là một trong những người tham gia cuộc thi diễn thuyết nên may mắn thoát nạn.
Tần Khả Vi ngồi dưới sân khấu vẫy vẫy tay với cô, nói câu “Cố lên”.
Sau khi Dư Trì Sâm sắp xếp chỗ ngồi, khuôn mặt đen xì đến trước hàng thí sinh đầu tiên, đưa tay qua giật chai nước khoáng trên tay Thư Tình, không có hình tượng ngửa cổ tu vài ngụm.
“Coi như tớ cầu xin cậu, cậu giả vờ như không biết tớ sau đó cầm chai nước và cút đi”.
Dư Trì Sâm đậy nắp lại, chen lên hàng ghế của cô ngồi xuống bên cạnh, “Bạn yêu, hay là thôi đi, cả khoa ai chẳng biết chúng
ta là một đôi”.
“Tớ sẽ không để ý đến việc nói ra tính chất thật của cậu trong tình……”.
Lời nói còn chưa dứt, Dư Trì Sâm đã che miệng của cô, đồng thời nhìn xung quanh, hạ giọng, hung dữ nói: “Coi như cậu lợi hại!”.
Thư Tình cười cười nhìn cậu ta rời đi, một giây sau lại thấy Cố Chi đi cửa hông vào hội trường, cô phát hiện ánh mắt Cố Chi nhìn thoáng qua về phía Dư Trì Sâm vừa rời khỏi, sau đó nhìn vào mắt cô… Rõ ràng là vừa nãy bọn họ làm ầm ĩ anh đã thấy hết.
Thư
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguoi-dan-ong-cua-toi/2437088/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.