Lúc Cố Chi nấu cơm, Thư Tình cũng ra tay giúp anh, do tay chân vụng về mà bị người nào đó trực tiếp từ chối, cuối cùng bất đắc dĩ nhận việc thái rau.
Cố Chi nhìn đôi bàn tay mập cầm dao sai cách, sau đó cực kỳ vụng về cắt một củ khoai tây đang tốt thành những miếng sứt sẹo, ngay lqd cả trái tim anh cũng lảo đảo theo cô, cuối cùng cứu viên khoai tây khỏi bàn tay cô, “Để anh làm cho”.
Thư Tình chưa từ bỏ ý định, không muốn một mình đứng nhìn.
Cố Chi nhàn nhạt nói: “Cho dù là bác sĩ phẫu thuật thất bại, ít nhất cũng giúp bệnh nhân toàn thây, em lại chà đạp rau củ, ddlqd cắt nó đến nỗi củ khoai tây cũng không nhận ra nó là đồng loại, em có nghĩ tới cảm thụ của nó không?”.
....
Vì vậy bữa cơm này một mình Cố tiên sinh hoàn thành, ngoại trừ y thuật cao minh, tinh thông tiếng Pháp, Thư Tình phát hiện anh có kỹ năng thứ ba: Đầu bếp giỏi.
Sau khi cơm nước no nê, cô bùi ngùi ca thán: “Sau này ai cưới được anh đúng là có phúc!”.
Thầy Cố liếc nhìn cô một cái, “Tạm thời anh chưa có ý định ở rể”.
Cô cười vui vẻ ở trên ghế salon, chợt nghĩ đến một vấn đề, “Phòng này đã lâu không có người ở, vậy ông bà nội anh đâu?”.
Lúc nói ra miệng cô mới chợt ý thức được cái gì, đột nhiên không còn thấy vui vẻ nữa.
Cố Chi cười, “Em đừng có nghĩ loạn, bọn họ còn khỏe mạnh. Bố anh còn hai người chị, hiện giờ một người ở
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguoi-dan-ong-cua-toi/2437134/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.