Phùng Dã sau khi trở về tự nhốt mình trong phòng, suốt ngày Tết đều không ra khỏi phòng. Người Phùng gia thấy, cũng vì Phùng Dã như vậy đều lo lắng, họ cũng không biết tại sao hắn lại như vậy, đêm giao thừa đột ngột chạy đi rồi lại biến thành như vậy.
Phùng Dạng là anh trai, đương nhiên phải bận tâm. Liền cầm chìa khoá dự phòng, đẩy cửa phòng Phùng Dã. Anh đứng tựa vào cửa, nhìn Phùng Dã vùi mình trong chăn, bất đắc dĩ nói:" Mày
cũng già đầu rồi, lâu mới về nhà, còn làm cha mẹ lo lắng."
Dứt lời, qua một lúc lâu, người trong chăn khẽ giật, hắn xốc chăn ngồi dậy, lộ ra bộ dạng lôi thôi lếch thếch, hắn nhìn về phía Phùng Dạng mê mang hỏi:"Anh, nếu anh làm tổn thương người mình yêu rất sâu, thì anh sẽ làm gì để cứu vãn?"
Phùng Dạng đóng cửa, đến gần giường Phùng Dã, cũng không vội trả lời, ngược lại hỏi:"Là loại tổn thương nào?"
Phùng Dã chỉ vào ngực, nghiêm túc nói:"Trong lòng."
Phùng Dạng cười cười, "Đầu tiên, anh mày sẽ không bao giờ làm những chuyện tổn thương người ta, tiếp theo, người mà mày nhắc đến, là Trương Phong Hoà?"
Phùng Dã thần sắc cứng đờ, khó khăn gật đầu.
Phùng Dạng lộ ra biểu tình "quả nhiên" trên mặt. Đối với phạm vi giao tiếp Phùng Dã, Phùng Dạng không biết. 2 anh em kém nhau 3 tuổi, rất ít hỏi thăm chuyện của đối phương, bởi vì là trưởng nam, nên Phùng Dạng so với Phùng Dã thành thục hơn nhiều. Cho nên về Trương Phong Hoà, Phùng Dạng cũng như cha mẹ anh đều chỉ nghe danh chưa bao
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguoi-dan-ong-toi-theo-duoi-7-nam-yeu-nguoi-khac-roi/836540/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.