"... Không cần để ý mấy chi tiết nhỏ này." - Nguyễn Thu Bình vừa nói vừa phủi sạch đất cát và lá cây trên người mình.
Sau khi đứng dậy, Úc Hoàn nhìn căn biệt thự sau lưng mình rồi lại quay đầu nhìn anh: "Nguyễn Thu Bình, chúng mình chạy xa hơn nữa đi, cách xa chỗ này một chút nữa."
"Sao lại gọi anh là Nguyễn Thu Bình rồi! Không biết lớn nhỏ!"
Có chuyện thì anh Thu Bình, không có thì Nguyễn Thu Bình, con nít bây giờ lật mặt nhanh thế à?!
"Anh không thích em gọi tên anh à?"
"Không thích."
"Vậy em gọi như nào giờ."
"Anh thấy nhóc gọi "anh" là hay nhất."
Bây giờ thần May Mắn không gọi anh là "anh", sau này anh làm gì còn cơ hội nghe thần May Mắn gọi mình như thế?!
"Nhưng em gái anh gọi như thế rồi, em không muốn gọi giống em gái anh." - Úc Hoàn vừa đi về phía trước vừa nói - "Em gọi Nguyễn Thu Bình còn hơn gọi là "anh". Gọi Thu Thu, gọi Nguyễn Nguyễn..."
Úc Hoàn dừng chân, nghiêng đầu nhìn Nguyễn Thu Bình, ánh mắt sáng rực lên: "Nguyễn Nguyễn dễ nghe, em sẽ gọi anh là Nguyễn Nguyễn!"
Nguyễn Thu Bình nheo mắt, u ám nói: "Thiếu đòn hả?"
"Nguyễn Nguyễn Nguyễn Nguyễn Nguyễn Nguyễn!" - Úc Hoàn hô to mấy tiếng, vừa cười vừa chạy đi.
Nguyễn Thu Bình đuổi theo cậu nhóc. Khi anh đuổi kịp Úc Hoàn, thằng bé chợt đưa tay ra rồi nắm tay anh thật chặt.
Úc Hoàn vẫn chạy nhanh như cũ. Nó chạy rất nhanh, đôi mắt chậm rãi nhắm lại rồi mở ra. Hình như nó đang nhìn về phía trước, nhưng không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguoi-dan-ong-xuat-hien-moi-nam-mot-lan/1974009/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.