Đôi mắt nhìn tài liệu của Tần Bách Duật lóe lên tia u tối, khóe môi của anh hơi nhếch lên ở bên mà Nghiên Thời Thất không nhìn thấy được. 
Trên thực tế, khi xe của bọn họ lái qua ngã tư thì chiếc xe kia đã lập tức quẹo trái và lái về hướng ngược lại. 
Nghiên Thời Thất không hay biết gì về chuyện này. 
Lúc xe dừng trước cửa nhà họ Nghiên, cô ngồi trong xe nhìn trái nhìn phải, sau khi không thấy chiếc xe bám theo chụp lén kia, cô mới bình thản bước xuống. 
Trước khi đi, cô xoay người vẫy tay tạm biệt Tần Bách Duật, “Tổng Giám đốc Tần, cảm ơn anh đã đưa tôi về nhà.” 
Tần Bách Duật ngồi trong xe nhìn dáng vẻ khom lưng nói chuyện của cô gái, hơi nhếch môi mỉm cười. 
Đèn đường chiếu vầng sáng lờ mờ xuống người cô, lông tơ nhỏ xíu trên khuôn mặt trắng trẻo thoáng ẩn thoáng hiện, vừa quyến rũ lại xinh đẹp. 
Đôi mắt anh rực rỡ như dải ngân hà trong màn đêm sâu thẳm, ánh mắt tràn đầy bóng hình xinh đẹp lung linh của Nghiên Thời Thất. 
Anh nghĩ, sau này thể nào cũng phải phạt bé con đã quên mất anh mới được. 
Nghiên Thời Thất khiếp sợ mấy giây bởi ánh mắt của Tần Bách Duật, tim không khỏi lệch nhịp. 
Cô liếm đôi môi khô khốc, không đợi anh lên tiếng đã vội vàng đóng sầm cửa xe. 
Một tình cảm khó tả quay cuồng trong tâm khảm. 
Kỳ lạ, đặc biệt. 
Nghiên Thời Thất bước hai bước một đi đến cổng chính chạm khắc nghệ thuật bằng sắt, vừa định đẩy cửa đi vào nhà thì trên con đường 
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguoi-dau-yeu/2755622/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.