Sẩm tối, tại Tụy Cung 
Khu kiến trúc giả cổ nằm bên trong Lệ Thành, nơi đây tràn ngập những làn điệu dân gian cổ xưa. 
Mặt đường được lát đá xanh, cổ thụ hai bên đường mọc san sát như rừng rậm. 
Gió đêm thổi hiu hiu, bao phủ vạn vật trong ánh hoàng hôn tĩnh lặng. 
Trong lầu các sang trọng, ông Nghiên ngồi bên cạnh vị trí chính, Liên Bích Tú ngồi bên tay trái ông. 
Tần Bách Ngạn hiện đang nắm quyền ở nhà họ Tần ngồi ở trung tâm, bên phải anh ta là vợ mình – Dung Khanh. 
Bên ngoài có hơn hai mươi vệ sĩ và trợ lý cùng bảo vệ nơi này thật cẩn thận. 
Đối diện bốn bậc bề trên là Nghiên Thời Thất và Tần Bách Duật đang kề sát bên nhau. 
Buổi tiệc theo phong cách mới như vậy giữa hai nhà vô cùng trịnh trọng và ổn thỏa. 
“Ông Nghiên, lần đầu gặp mặt, ngưỡng mộ đã lâu.” 
Tần Bách Ngạn mặc một chiếc áo Tôn Trung Sơn màu xám, mặc dù gò má hằn dấu vết nhọc nhằn nhưng khí chất vẫn điềm tĩnh như cũ, toát lên vẻ nho nhã. 
Anh nâng chén kính Nghiên Quân, đôi mắt sáng thấm nhuần khôn khéo sau khi trải qua rèn giũa của cuộc đời. 
Nghiên Quân được nể mà lo, dùng hai tay cầm chén, liên tục lấy lòng, “Cậu Tần khách sáo rồi, xưa nay vẫn nghe danh cậu sáng suốt hơn người, quản lý nhà họ Tần vô cùng chu đáo. 
Hôm nay được gặp, quả thực rất hân hạnh!” 
Cùng lúc đó, Liên Bích Tú cũng kính Dung Khanh một chén, không khí khá hài hòa. 
Nghiên Thời Thất ngồi đối diện nhìn hai vị 
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguoi-dau-yeu/2755634/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.