Mặc Lương Vũ xông vào khiến Nghiên Thời Thất chợt hoàn hồn.
Cô hốt hoảng đẩy người đàn ông trước người ra, nhanh chóng quay mặt đi chỗ khác.
Vừa rồi cô lại bị Tần Bách Duật mê hoặc, mất hồn ngẩn ngơ nhìn anh.
Khuôn mặt trắng nõn của Nghiên Thời Thất đỏ bừng như hoa hồng xinh đẹp dưới ánh mặt trời, kiều diễm tuyệt đẹp.
Tần Bách Duật dời mắt lườm Mặc Lương Vũ đang đứng thừ người ở ngoài cửa, ánh mắt lạnh lùng của anh sắc như dao, dữ tợn và sâu thẫm như ngọc đen.
Mặc Lương Vũ rụt vai, nắm chặt chốt cửa, run rẩy định bỏ chạy dưới ánh mắt âm u trầm lạnh của Tần Bách Duật.
Cậu ta lại tự chui đầu vào rọ rồi!
Mười phút sau, mọi người đều đã đến đông đủ.
Mặc Lương Vũ lắp bắp thuật lại lời nhắn nhủ về vụ việc của Yên Tử Duy.
Trong chốc lát, bầu không khí trong phòng khách trở nên ảm đạm và ngột ngạt.
Lúc này, Tần Bách Duật nhìn sang Nghiên Thời Thất đang ngồi bên cạnh, “Em muốn xử lý thế nào?”
Hàn Vân Đình và Kiều Mục cũng đồng loạt nhìn về phía cô.
Mặc Lương Vũ ngồi thẳng người trong góc, lên tiếng đề cử: “Chị dâu, hay là để em đi dạy dỗ bọn chúng?”
“Không cần!” Nghiên Thời Thất nhẹ nhàng từ tốn mở miệng, giọng điệu lạnh nhạt hiếm thấy.
Cô cúi đầu cụp đôi mắt u ám, trong lòng lạnh lẽo từng cơn.
Thảo nào cô cảm thấy kỳ lạ.
Sau khi nghe Mặc Lương Vũ thuật lại, cô mới biết hóa ra còn có một màn kịch chờ cô ở phòng 3086.
Vậy sao cô có thể
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguoi-dau-yeu/2755648/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.