Trên đường về, Nghiên Thời Thất ủ rũ lấy điện thoại ra xem giờ, bất ngờ phát hiện có hai tin nhắn WeChat được gửi tới từ nửa tiếng trước.
Vào khoảnh khắc mở khung trò chuyện ra, cảm giác mệt mỏi của cô hoàn toàn tan biến, hệt như đang gian nan bước đi giữa đám lửa dữ dội thì gặp được cơn mưa hiếm có.
Sự sảng khoái ùa vào sâu trong xương cốt, đôi môi cũng bất giác cong lên mỉm cười.
[Duật]: Ra ngoài à?
Tin còn lại là quảng cáo của tài khoản công cộng.
Nghiên Thời Thất cầm điện thoại, nhẹ nhàng gõ màn hình.
Cô mang theo nỗi rung động khó lòng hình dung, khảm vào trong tim để trả lời Tần Bách Duật, [Vâng, em đến Đại học Lệ Thành một chuyến.]
Trả lời tin nhắn xong, Nghiên Thời Thất chưa kịp rời mắt thì đối phương đã lập tức nhắn lại.
[Duật]: Có việc?
Lúc Nghiên Thời Thất đang do dự xem nên trả lời thế nào thì di động rung lên, một cú điện thoại đúng lúc gọi tới.
Cô bấm nút nhận nhưng lại im lặng.
Đầu dây bên kia truyền đến tiếng nói chuyện xôn xao rồi rất nhanh đã yên tĩnh lại, “Sao em không nói gì?”
Giọng nói trầm khàn, chậm rãi của anh mang theo sự nhẫn nại xoa dịu cảm xúc.
Âm thanh ấy lọt vào trong tai, từ màng nhĩ xuyên thẳng đến tâm trí và trái tim cô.
Cô cong môi, chẳng thể nào kìm nén được khóe miệng đang cong lên của mình, tâm trạng phức tạp dừng như đã trở thành một chiếc lưới vây kín lấy cô.
Cô im lặng trong chốc lát rồi mới khàn giọng đáp: “Không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguoi-dau-yeu/2755655/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.