Doãn An Táp vừa quay đầu vừa khẽ nói, trong mắt hằn lên tia máu đỏ ngầu, ảm đạm không có ánh sáng.
Năm năm trước, Nghiên Thời Thất chưa bao giờ thấy dáng vẻ này của Doãn An Táp.
Trong ký ức thời niên thiếu, cô ấy là đội trưởng hăng hái của đội bóng chuyền, một cô gái nồng nhiệt luôn mạnh mẽ oai phong, đổ mồ hôi như mưa trên sân bóng.
Chỉ mới vỏn vẹn năm năm mà cô đã bị cuộc sống tra tấn khô héo đến tận linh hồn…
Doãn An Táp đứng lên, lúc chạm phải đôi mắt đẫm lệ của Nghiên Thời Thất, cô không khỏi run rẩy hít thở, nói: “Thời Thất, tớ không còn cách nào nữa, bây giờ đã đi đến bước đường cùng, ngoài cậu ra thì tớ chẳng còn biết phải tìm ai nữa… nhà họ Doãn li tán, ba tớ không nghe điện thoại, bạn trai cũng phản bội.
Cậu nói xem rốt cuộc thì tớ đã làm sai điều gì mà ông trời lại đối xử với tớ như vậy chứ!”
Những lời cuối cùng vừa thốt ra, trên mặt Doãn An Táp rơi đầy nước mắt.
Cô ấy cắn môi không muốn khóc thành tiếng, thế nhưng đối diện với nỗi đau tử biệt khổ sở nhất trên đời, cô hận mình kiêu ngạo vô dụng, ngay đến người thân yêu nhất cũng không giữ được…
“Táp Táp, tớ ở đây, tớ ở đây…”
Nghiên Thời Thất ôm Doãn An Táp vào lòng, rất chặt, rất chặt.
Đôi vai gầy gò của Doãn An Táp không ngừng run rẩy, cô vùi mặt trên vai Nghiên Thời Tất, khóc đến lạc cả giọng.
“Trách tớ, tất cả là do tớ, tại sao tớ lại kiêu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguoi-dau-yeu/2755686/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.