Dường như Tần Bách Duật không ngờ cô lại xuống nhanh như vậy.
Nhìn thấy trên người cô chỉ mặc một chiếc áo ngủ mỏng manh, dáng người xinh đẹp lung linh đứng dưới ánh đèn, mày rậm của anh nhăn lại.
Đội trưởng đội vệ sĩ xuống xe mở cửa cho anh, bóng người thon dài từ trong xe bước xuống.
Có lẽ là do men rượu quấy phá, giờ khắc này nhìn thấy anh, Nghiên Thời Thất không khắc chế được muốn lao vào lòng anh.
Đây chính là biểu hiện nhớ thương một người trong lúc nửa tỉnh nửa say.
Ba giờ sáng, màn đêm dày đặc, cô đứng cách anh chỉ mấy bước chân, mặt tươi như hoa, trong lòng như có ngọn lửa bốc cháy hừng hực.
“Tại sao mặc ít như vậy mà đã chạy xuống rồi!”
Anh sải bước đến, sắc mặt không vui, lấy áo vest trên khuỷu tay khoác lên vai cô.
Nhìn khuôn mặt đỏ ửng của cô, anh nhíu mày nói: “Uống nhiều lắm hả?”
Nghiên Thời Thất hít sâu một hơi, đè nén tình cảm mãnh liệt trong lòng, ngửa đầu nhìn anh chằm chằm rồi nói: “Không ạ, sao đột nhiên anh lại đến đây?”
Giọng cô mềm mại tinh tế, giống như cành liễu mềm mại trong gió xuân, tạo nên từng gợn sóng.
Lúc này, đội trưởng đội vệ sĩ cầm hộp đựng thức ăn đi đến bên cạnh Tần Bách Duật, rồi đưa cho Nghiên Thời Thất nói: “Cô Nghiên!”
“Gì vậy?”
Cô nhìn hộp cơm rồi lại nhìn anh, lập tức bị cuốn vào ánh mắt thâm thúy của anh.
“Cháo trắng.
Buổi tối uống rượu sẽ hại dạ dày, em ăn xong rồi hãy ngủ.”
Anh cầm lấy hộp cháo rồi đặt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nguoi-dau-yeu/2755689/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.